“Được thôi” Ninh Thanh Viễn cũng thuộc dạng “không sợ chết”, Ninh Tịch
Nguyệt chỉ thuận miệng nói đùa, thế mà hắn còn cười hì hì đồng ý, ngay ngắn
ngồi lên yên sau.
Một người dám rủ, một người dám ngồi.
Ninh Tịch Nguyệt lập tức rén, liên tục xua tay: “Anh, đừng, em nói chơi thôi, cái
này mà ngã là hai anh em mình ngã chỏng vó đấy”
“Không đâu, em cứ đạp của em, có anh ngồi sau tăng trọng lượng cho em,
không dễ xảy ra chuyện đâu. Chở anh nặng lắm, không ngã được đâu” Hắn đã
tính cả rồi, nếu em gái có ngã thật thì hắn còn có thể dùng hai chân chống
xuống đất giữ thăng bằng.
Toàn thân tràn ngập sức mạnh, trong lòng Ninh Tịch Nguyệt càng thêm lo
lắng. Cô có “cục gạch”, có Thái Cực Quyền, còn có dịch năng lượng cá chép ảo
hỗ trợ, dư sức chở anh trai, có thể nói là không tốn chút sức lực nào.
“Vậy em chở anh đi đoạn đường bằng thôi nhé, chỗ khác không chở đâu, em
vẫn hơi sợ”
“Được”
Đã chốt xong xuôi, sự kích động trong lòng Ninh Tịch Nguyệt chiếm thế
thượng phong: “Anh, ngồi cho vững nhé, em gái anh bây giờ khỏe lắm đấy, đi
thôi!”
Cô nhẹ nhàng chở Ninh Thanh Viễn lao vút về phía trước, một cú phóng đi rất
xa.
Điều này khiến Ninh Thanh Viễn ngồi sau ôm cái gùi còn bị chúi người về phía
trước, lúc này mới hoàn toàn tin là sức em gái mình rất lớn.
Cảm nhận được tốc độ sinh tử, hắn không thể không tôn trọng sự mạnh mẽ
của em gái, ngoan ngoãn đeo gùi lên lưng, hai tay bám chặt lấy cái thanh sắt
dưới yên xe của Ninh Tịch Nguyệt, vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía trước.
Lại thiện chí nhắc nhở: “Em gái, chậm một chút thôi, chúng ta không vội, anh
cũng chưa đói lắm”
“Vâng, em đi chậm lại” Ninh Tịch Nguyệt nghe lời giảm tốc độ, từ từ chạy.
Cảm thấy tốc độ đã giảm, Ninh Thanh Viễn lén lau mồ hôi trên trán, trong lòng
quyết định sau này không bao giờ ngồi xe em gái nữa, quá đáng sợ.
“Anh, ngồi vững nhé, xuống dốc đây”
Còn chưa kịp hoàn hồn, Ninh Thanh Viễn lập tức chuyển sang trạng thái sẵn
sàng đón địch, hai tay bám chặt lấy thanh sắt không buông lơi chút nào.
Đường bằng đã nhanh thế này, xuống dốc không biết còn nhanh đến mức nào.
“Nhanh. Á không, em. rà phanh lại chút đi, đừng thả trôi không phanh.
phanh phanh”
Chữ “phanh” bay theo gió.
Chưa đến một giây đã khiến Ninh Thanh Viễn biết xuống dốc nhanh cỡ nào.
Hắn đón gió dùng hết sức bình sinh hét lên.
“À, vâng, biết rồi, anh yên tâm” Ninh Tịch Nguyệt từ từ rà phanh, nhưng cũng
chẳng ăn thua mấy.
Vì lúc trước không rà phanh, giờ bỗng nhiên phanh gấp thì bánh xe không
thích ứng kịp, dễ bị lật xe, cô hiểu đạo lý này.
Dốc rất đứng, khổ thân Ninh Thanh Viễn ngồi sau, tim nhảy lên tận họng, chỉ
sợ hai người bay ra ngoài, nghển cổ nhìn đường phía trước giúp em.
“Em gái, phía trước có khúc cua, em chú ý chút nhé”
“Biết rồi, anh bám cho chắc vào”
Lần đầu tiên Ninh Tịch Nguyệt xuống dốc lại gặp khúc cua, nói không căng
thẳng là nói dối, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng bề ngoài cô trông khá
bình tĩnh, khiến Ninh Thanh Viễn đang lo lắng cũng yên tâm phần nào, tưởng
em mình nắm chắc tay lái.
Nhưng đôi khi yên tâm quá sớm cũng không tốt. Ở chỗ rẽ đột nhiên lù lù xuất
hiện một con bò, con bò vàng lớn của đội không biết sao lại chạy đến đây.
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-132-mot-buoi-trua-thot-timhtml]
Cái khối thịt to đùng này vừa xuất hiện đã chặn kín đường, lại là bảo bối của
đội, không thể đâm thẳng vào được, mà đâm cũng chẳng thắng nổi nó.
Mắt thấy sắp đâm sầm vào rồi.
Ninh Tịch Nguyệt và Ninh Thanh Viễn đồng loạt trợn tròn mắt.
“Em gái, rẽ phải tránh đi, đừng cuống”
“Được”
Càng sắp va chạm, Ninh Tịch Nguyệt càng bình tĩnh, không chút hoảng loạn
nhanh chóng bẻ lái sang phải, cách con bò chỉ một centimet, suýt soát cọ qua
bên sườn con bò, lao xuống phía bên phải.
Mà đây mới là lúc nguy hiểm bắt đầu, thử thách mới, phía bên phải dưới kia là
một con dốc sườn đồi, không có đường đi rõ ràng, toàn dựa vào xe đạp tự “mở
đường”.
“A a a”
“Anh, yên tâm, chỉ cần anh bám chắc thì em sẽ không để xảy ra nguy hiểm
đâu”
Ninh Tịch Nguyệt vận dụng toàn bộ nội lực Thái Cực Quyền đã học, bảo vệ an
toàn cho hai anh em.
Đồng thời cắn chặt răng, nắm chắc tay lái, bắt đầu chuyến đi xe đạp kích
thích này, lao thẳng xuống dưới sườn dốc.
Ninh Thanh Viễn đã túm chặt lấy áo Ninh Tịch Nguyệt, bắt đầu nhắm tịt mắt
lại. Nếu đã sợ thì chi bằng an tâm nhắm mắt tận hưởng chuyến xe “có một
không hai” này, phó mặc cho số phận (và cô em gái).
Mấy phút đồng hồ mà cứ như nhảy múa giữa ranh giới sống và chết.
Xe đã chạy xuống chân đồi, Ninh Tịch Nguyệt nghĩ cách giảm tốc độ để dừng
xe lại.
Nhìn thấy đống cỏ khô lớn phía trước, Ninh Tịch Nguyệt biết đây là cơ hội.
“Kít kít, kít —”
Tiếng lốp xe đạp ma sát với mặt đất vang lên, thành công dừng lại bên cạnh
đống cỏ khô.
“Á ~”
“Á —”
Ninh Tịch Nguyệt vừa định thở phào nhẹ nhõm bước xuống xe thì nghe thấy
hai tiếng hét thất thanh vang lên. Không phải của anh cô, mà là của một nam
một nữ.
Quay đầu lại nhìn, thấy Vương Phượng Lan và Lý Kiến Đảng đang ôm nhau
đứng trước đống cỏ khô, sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Khi tầm mắt Ninh Tịch Nguyệt quét qua, hai người luống cuống buông nhau ra.
Hự, ngại quá đi mất! Nói trùng hợp thì cũng thật trùng hợp gặp phải cảnh
tượng “đặc sắc” thế này. Cô nên thấy may mắn là hai người họ chỉ đang ôm
nhau chứ không phải đang “lăn lộn” với nhau, nếu không cô mọc mụt lẹo ở mắt
mất.
Ninh Tịch Nguyệt vuốt mũi cười gượng: “Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi, tôi
chưa thấy gì cả”
Cô vội vàng ngồi lại ngay ngắn, đặt chân lên bàn đạp khởi động xe: “Anh, ngồi
vững nhé, chúng ta tiếp tục đi”
“Ừ, nhanh lên, chúng ta về ăn cơm” Ninh Thanh Viễn cũng xấu hổ đến mức
giục Ninh Tịch Nguyệt lái xe nhanh lên, nỗi sợ hãi vì vừa trải qua ranh giới sinh
tử ban nãy đều bay biến sạch.
Mặc kệ hai người phía sau tình huống thế nào, biểu cảm ra sao, xe đạp của
Ninh Tịch Nguyệt lại khởi động, lao vút đi như bay. Trước khi hai người kia kịp
phản ứng, xe đã vọt đi rất xa.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Rời xa cái nơi xấu hổ đó, Ninh Tịch Nguyệt và Ninh Thanh Viễn cùng thở phào
nhẹ nhõm.
Ninh Thanh Viễn vỗ vỗ trái tim đã thót lên thót xuống cả buổi trưa: “Em gái, em
đi chậm thôi, chúng ta cứ từ từ mà đi”