Sau một hồi lựa chọn, Ninh Tịch Nguyệt quyết định lấy mấy món kiểu dáng cơ
bản.
Một cái bàn nhỏ để trên giường đất, một cái ghế tựa, một cái ghế đẩu, hai
thùng gỗ đựng nước, một chậu gỗ nhỏ rửa rau, một tủ đứng nhỏ đựng đồ và
một chiếc rương gỗ long não.
Cuối cùng, cô đặt làm thêm một cái chạn bát cho căn bếp nhỏ tương lai, để đồ
làm bếp vào đó vừa sạch sẽ vừa an toàn.
Tất cả chỗ này chỉ tốn của cô một phiếu công nghiệp sắp hết hạn và một
phiếu thịt hai lạng. So với chất lượng đồ gỗ tinh xảo này thì đúng là quá hời.
Lúc Ninh Tịch Nguyệt chọn đồ, thím Thu Cúc đã tranh thủ về lấy xe cút kít. Hai
nhà cũng gần nhau.
Nên khi Ninh Tịch Nguyệt đi ra thì thấy thím Thu Cúc đã đẩy xe chở đống dụng
cụ đan lát đến, vẫy tay gọi cô: “Bé Nguyệt ơi, bên này, đồ đạc để hết lên đây”
Thím Thu Cúc nhiệt tình xuống xe giúp cô khuân đồ.
Trần Diệp Sơ cũng có hai món đồ, thím Thu Cúc thấy hai cô quen nhau nên
bảo để lên xe luôn. Nhưng Trần Diệp Sơ còn muốn ở lại trao đổi thêm với ông
cụ Trần nên chưa về cùng.
“Diệp Sơ, mình về trước nhé, lát gặp” Ninh Tịch Nguyệt đứng bên xe vẫy tay.
Cô đoán Trần Diệp Sơ muốn bàn bạc thêm về bản thiết kế. Chẳng phải tự nhiên
ông cụ Trần lại ưu ái cô ấy, nghệ nhân già chỉ bị chinh phục bởi những ý tưởng
sáng tạo trong lĩnh vực của họ thôi.
Ninh Tịch Nguyệt chào tạm biệt Trần Diệp Sơ, cùng thím Thu Cúc đẩy xe về
điểm thanh niên trí thức. Thím Thu Cúc còn giúp cô khuân đồ vào phòng và
sắp xếp đâu ra đấy.
Trong viện thanh niên trí thức, Vương Manh Manh đang loay hoay không biết
xoay xở thế nào thì thấy Ninh Tịch Nguyệt đẩy cả xe đồ về, loáng cái đã sắp
xếp ổn thỏa, vừa tò mò vừa ghen tị.
Nhưng nhớ lại sự tích của Ninh Tịch Nguyệt, cô nàng không dám sang hỏi.
Thấy Lưu Dao phía sau, cô nàng nảy ra ý định, giả vờ lẩm bẩm: “Đồng chí Ninh
Tịch Nguyệt làm gì mà nhanh thế nhỉ, đồ đạc xong xuôi hết cả rồi, cả nội thất
lẫn đồ dùng hàng ngày đều có đủ. Mình vẫn chưa biết làm thế nào đây, muốn
sang hỏi quá, cô ấy giỏi thật”
“Ừ, giỏi thật” Lưu Dao tưởng cô nàng khen thật lòng, vừa dọn đồ vừa gật đầu
tán thành.
Vương Manh Manh: .. Con nhỏ này ngốc thật hay giả vờ ngốc thế.
Vương Manh Manh cố gắng thêm lần nữa: “Đồng chí Lưu Dao, cậu không muốn
biết à?”
“Biết cái gì?” Lưu Dao ngơ ngác nhìn Vương Manh Manh.
Vương Manh Manh ức chế muốn nghẹn họng, cảm thấy Lưu Dao cố tình trêu
ngươi mình.
“Cậu không định sắm bàn ghế à? Không định kiếm ít thùng gỗ, cái hót rác, chổi
về dùng à? Chúng ta chẳng có cái gì cả, mấy cái đang dùng là mượn tạm của
chị Quế Phương đấy”
Lần này Vương Manh Manh nói toạc móng heo ra, nói bóng gió con nhỏ này
chả hiểu gì sất.
Lưu Dao lần này đã hiểu, vội vàng nói: “A, đúng rồi nhỉ, mình quên khuấy mất là
phải sắm mấy thứ này. Thế chúng ta kiếm ở đâu bây giờ? Làm sao đây? Không
biết anh họ mình có biết không nữa”
Vương Manh Manh hoàn toàn cạn lời. Hóa ra nãy giờ cô nàng nói một tràng
dài đều như đàn gảy tai trâu, người ta có nghe lọt đâu.
Ninh Tịch Nguyệt ra cửa múc nước nghe đoạn hội thoại phòng bên cạnh mà
cười muốn nội thương.
Ôi mẹ ơi, còn hài hơn cả xem tấu hài.
Sao Vương Manh Manh không dám sang hỏi trực tiếp nhỉ? Ninh Tịch Nguyệt
hơi khó hiểu, lắc đầu bưng chậu nước vào phòng.
Có thím Thu Cúc giúp đúng là nhanh, loáng cái đồ đạc đã vào vị trí.
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-35-hai-kich-hon-ca-hat-doihtml]
Lúc tiễn thím Thu Cúc ra cửa, Ninh Tịch Nguyệt lấy non nửa hộp sữa bột từ ba
lô hệ thống ra đưa cho thím.
Định cho thêm một hai lạng đường đỏ cảm ơn, nhưng nghĩ lại thôi, cho nhiều
dễ sinh lòng tham, sau này không cho nữa người ta lại khó chịu.
Cô không muốn làm người hào phóng quá đà (coi tiền như rác). Có qua có lại
sòng phẳng như giờ là tốt nhất, đôi bên cùng vui, lại giữ được ranh giới.
Quả nhiên, nhận hộp sữa bột, thím Thu Cúc vui ra mặt, ngắm nghía hộp sữa
quý giá, cười không khép được miệng.
“Bé Nguyệt, thím cảm ơn cháu nhiều lắm. Thế là cu Tí nhà thím có sữa uống
rồi. Sau này nó lớn nhất định thím bảo nó đến cảm ơn cháu”
Ninh Tịch Nguyệt cười đáp: “Vâng, cháu chờ cu Tí đến cảm ơn đấy ạ”
Câu nói đùa của cô làm thím Thu Cúc cười hớn hở.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Vương Manh Manh đang nói chuyện với Lưu Dao trong phòng thấy thím Thu
Cúc sắp đi thì vội chạy theo gọi với lại:
“Thím ơi, từ từ đã, cháu có việc muốn nhờ thím”
Nghe giọng điệu không mấy khách sáo này, thím Thu Cúc lườm một cái, liếc
xéo Vương Manh Manh: “Làm gì? Tôi đang bận lắm, không rảnh đứng đây nghe
cô nói chuyện đâu”
Ai đời nhờ vả người ta mà nói năng cộc lốc, lại còn ra vẻ bề trên như thế. Cô là
ai chứ, cô có việc là người ta phải đứng lại nghe à?
Ninh Tịch Nguyệt thấy Vương Manh Manh chạy ra định khen cô nàng cũng biết
nắm bắt cơ hội, ai dè vừa mở miệng đã làm cô muốn rút lại lời khen.
EQ đối nhân xử thế của cô nàng này cần phải tu luyện lại từ đầu.
Bị thím Thu Cúc tạt gáo nước lạnh, Vương Manh Manh ngớ người, vừa xấu hổ
vừa tủi thân, chẳng hỏi được câu nào, quay người bỏ đi.
Bao nhiêu ấm ức tích tụ mấy ngày nay ùa về, cô nàng vừa đi vừa lau nước mắt.
Càng nghĩ càng thấy mình dại dột khi vì Hạ Chí Bằng – kẻ không hề thích mình
– mà đăng ký xuống nông thôn chịu khổ, để rồi bị người nhà quê bắt nạt thế
này.
Ninh Tịch Nguyệt lắc đầu, da mặt vẫn chưa đủ dày, khả năng chịu đựng kém
quá. Chỉ cần mặt dày thì người chịu thiệt không bao giờ là mình.
“Ai chiều hư cái thói đó không biết” Thím Thu Cúc bồi thêm một câu rồi nhổ
toẹt bãi nước bọt.
Ninh Tịch Nguyệt lúc này mới biết thím Thu Cúc cũng chẳng phải dạng vừa, tự
nhiên thấy nể phục bản thân ghê gớm.
Tốc độ lật mặt của thím Thu Cúc còn nhanh hơn lật bánh tráng. Quay sang
Ninh Tịch Nguyệt, thím lại cười tươi rói, giọng điệu nhẹ nhàng: “Bé Nguyệt à,
thím về trước nhé, có việc nhớ tìm thím”
“Vâng ạ, chào thím” Ninh Tịch Nguyệt vẫy tay chào.
Quay vào sân, thấy Vương Manh Manh ngồi ủ rũ một góc, không biết đang
nghĩ gì.
Lưu Dao khó hiểu kéo tay Ninh Tịch Nguyệt hỏi: “Cậu ấy làm sao thế? Sao ra
ngoài một lúc lại thành ra thế kia?”
Ninh Tịch Nguyệt nhún vai không đáp. Ngã một lần cho khôn ra, hy vọng
Vương Manh Manh tự nghĩ thông suốt.
Không được trả lời, Lưu Dao cũng thôi không hỏi nữa, chuyển sang vấn đề vừa
bị Vương Manh Manh đánh thức: “Đúng rồi Tịch Nguyệt, đồ đạc cậu đổi ở
đâu thế? Mình cũng muốn đi đổi một ít”
Vương Manh Manh nghe câu này như bị châm ngòi nổ, hét lên: “Hỏi cái gì mà
hỏi! Người ta không đổi cho cậu đâu, đi chỉ tổ chuốc nhục vào thân. Cậu tưởng
ai cũng may mắn như Ninh Tịch Nguyệt à?”
Nói xong còn lườm Ninh Tịch Nguyệt một cái cháy mặt.