Thập Niên 70: Nữ Phụ Pháo Hôi Mang Hệ Thống Điểm Danh Một Đường Nằm Thắng

Chương 36: Mọi việc đâu vào đấy



Phải nói là giọng hét của Vương Manh Manh to kinh khủng, hai người đứng

gần suýt thủng màng nhĩ.

Lưu Dao co rúm người lại, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ninh Tịch Nguyệt nhíu mày ngoáy tai.

“Hét cái gì mà hét? Lườm cái gì mà lườm? Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng,

lôi tôi vào làm gì? Muốn ăn gạch hả? Không biết tự kiểm điểm xem lời nói thái

độ của mình có vấn đề gì không, chỉ thấy người khác thành công rồi đổ lỗi lung

tung là sao?”

Tiếng quát của Ninh Tịch Nguyệt thành công làm Vương Manh Manh tắt đài.

Lúc này cô nàng mới nhận ra mình vừa xúc động lỡ chọc giận đại ma vương,

không biết viên gạch của đại ma vương có bay vào đầu mình không.

Xong đời, xong đời rồi!

Vương Manh Manh run lẩy bẩy trong lòng, sợ Ninh Tịch Nguyệt một phép,

muốn xin lỗi nhưng lại thấy mất mặt. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, nỗi sợ

hãi đã chiến thắng sĩ diện.

Vương Manh Manh lắp bắp đi đến trước mặt Ninh Tịch Nguyệt, cúi đầu lí nhí:

“Xin lỗi”

“Cái gì?”

Vương Manh Manh nói to hơn, giọng thành khẩn: “Xin lỗi đồng chí Ninh Tịch

Nguyệt, là tôi sai. Tôi không nên giận cá chém thớt, càng không nên lôi cô

vào, đổ lỗi cho người khác”

Thấy Vương Manh Manh biết điều xin lỗi, Ninh Tịch Nguyệt cũng không làm

khó nữa. Sau này còn sống chung một viện, không cần thiết làm căng quá:

“Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi”

Nghe được câu này Vương Manh Manh mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nàng tự

nhủ phải nhớ kỹ, sau này tuyệt đối không được chọc vào Ninh Tịch Nguyệt,

đáng sợ quá đi mất.

Lưu Dao vốn vô tư cũng bị hai người dọa sợ, chẳng muốn biết Vương Manh

Manh phát điên cái gì, cũng chẳng dám hỏi Ninh Tịch Nguyệt chuyện đồ đạc

nữa. Cô nàng quyết định đi tìm ông anh họ xem sao, chuồn là thượng sách.

“Mình mới nhớ ra hình như anh họ mình đổi được đồ rồi, mình đi tìm anh ấy

đây. Chào mọi người mình đi trước nhé”

Ninh Tịch Nguyệt thấy cô nàng đi rồi cũng không gọi lại. Cô cũng lười tốn nước

bọt, chuyện mình còn chưa xong hơi đâu lo chuyện thiên hạ.

Liếc nhìn phòng bên cạnh một cái, Ninh Tịch Nguyệt quay người làm việc của

mình. Về phòng xem giờ, cô khóa cửa, đeo túi vải đi ra khỏi viện thanh niên trí

thức, hướng về phía văn phòng đại đội.

May mắn là đại đội trưởng vẫn còn ở đó, và đồng chí Quý cũng chưa về. Hình

như họ sắp đi, đại đội trưởng đang đứng dậy tiễn khách.

Ninh Tịch Nguyệt định đứng chờ một lát, nhưng Quý Diễn Minh mắt sắc đã

thấy cô, gọi cô lại nói chuyện riêng một góc.

Quý Diễn Minh nghiêm túc nhìn Ninh Tịch Nguyệt: “Đồng chí Ninh, tuy tôi biết

cô thông minh, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở một câu. Sau này gặp chuyện gì,

nếu có ai dùng cái phần thưởng này khích tướng cô làm chuyện nguy hiểm thì

hãy kiên quyết từ chối. Đừng để bị trói buộc, ý nguyện của bản thân cô là quan

trọng nhất”

“Vâng, tôi hiểu rồi, cảm ơn đồng chí Quý” Ninh Tịch Nguyệt cảm kích thật lòng:

“Anh yên tâm, chỉ cần tôi không muốn thì không ai ép được tôi. Cùng lắm thì

tôi đi báo công an”

“Vậy. đồng chí Quý, tôi có thể nhờ anh giúp một việc ngay bây giờ không?”

Ninh Tịch Nguyệt nhìn Quý Diễn Minh đầy mong chờ.

Bất ngờ bị nhờ vả, Quý Diễn Minh sững lại một giây, rồi gật đầu với ánh mắt

cười: “Được, cô nói đi”

“Phiền anh gửi giúp tôi mấy lá thư này được không ạ?”

“Được thôi”

diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-36-moi-viec-dau-vao-dayhtml]

Nghe vậy, Ninh Tịch Nguyệt lập tức rút hai phong thư từ trong túi ra, bên dưới

kẹp tiền tem thư và ba viên kẹo trái cây, dúi vào tay Quý Diễn Minh: “Cảm ơn

đồng chí Quý, anh đúng là đồng chí tốt của nhân dân”

Quý Diễn Minh liếc nhìn phong thư, thấy một địa chỉ quen thuộc thì hiểu ra, gật

đầu với Ninh Tịch Nguyệt: “Không còn sớm nữa, cô làm việc đi, tôi cũng phải

về đây”

“Tạm biệt đồng chí Quý”

Quý Diễn Minh chào đội trưởng một tiếng rồi cùng đồng nghiệp rời đi.

Ninh Tịch Nguyệt và đại đội trưởng nhìn theo cho đến khi bóng họ khuất hẳn.

Trương Đại Vi quay sang nhìn Ninh Tịch Nguyệt, hiền từ hỏi: “Bé Nguyệt, cháu

tìm bác có việc gì à?”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh

“Đội trưởng, cháu có việc nhỏ muốn phiền bác một chút” Ninh Tịch Nguyệt

cười ngoan ngoãn: “Là chuyện ăn uống ấy ạ. Khẩu vị cháu nặng, lại thích ăn đồ

kỳ quái, sợ ảnh hưởng đến mọi người nên cháu muốn xin phép tự bỏ tiền xây

một cái bếp nhỏ cạnh viện thanh niên trí thức để nấu riêng, không biết có được

không ạ”

“Chuyện này à, bác biết rồi, thím Thu Cúc cháu vừa nói với bác xong”

Đội trưởng dừng lại một chút, ra vẻ quan trọng rồi mới nói tiếp:

“Xây được, cháu tự lo chi phí. Nhưng sau này cháu không ở đây nữa thì cái bếp

đó thuộc về công, cháu đồng ý thì ký giấy là tìm người xây được rồi. Còn vấn

đề gì không?”

“Đội trưởng, cháu có một thắc mắc nhỏ. Trong thời gian cháu ở viện thanh

niên trí thức, cháu có toàn quyền sử dụng và xử lý cái bếp đó không ạ? Nó có

thuộc tài sản cá nhân của cháu không, cháu có được toàn quyền làm chủ

không ạ?”

Ninh Tịch Nguyệt hỏi thẳng vào vấn đề cô quan tâm nhất.

Điểm này cần phải làm rõ ngay từ đầu để tránh rắc rối về sau. Cô không muốn

nửa đường nó lại biến thành của công, ai cũng đòi dùng mà cô không từ chối

được. Cô cần quyền sử dụng tuyệt đối, trong thời gian cô dùng thì nó là lãnh

địa của cô, đội không được can thiệp.

Trương Đại Vi im lặng một lúc, như đang cân nhắc.

Ninh Tịch Nguyệt không giục, lấy tờ giấy khen sáng nay ra ngắm nghía.

Vừa xem vừa lẩm bẩm: “Giấy khen công an cấp đẹp thật đấy, hai con dấu đỏ

chót ngôi sao năm cánh đẹp nhất, lấp lánh tỏa sáng”

Đại đội trưởng nhìn tờ giấy khen của Ninh Tịch Nguyệt mà suy nghĩ rất nhiều.

Nghĩ đến lời thím Thu Cúc, thái độ của đồng chí Quý, và cả việc vinh dự của

Ninh Tịch Nguyệt có lợi cho việc bình bầu tập thể tiên tiến của đội. Ông quyết

định.

Cười tươi rói, ông nói: “Cháu xây bếp thì đương nhiên là của cháu dùng và quản

lý rồi. Ai muốn dùng phải được cháu đồng ý mới được, đội không can thiệp

chuyện đó đâu. Ngoài cái đó ra còn vấn đề gì không? Có thì cứ hỏi”

Ninh Tịch Nguyệt nhận được câu trả lời mong muốn thì vui vẻ cảm ơn: “Cảm

ơn đội trưởng, cháu không còn vấn đề gì nữa ạ, làm phiền bác rồi”

“Được, vào ký giấy đi” Trương Đại Vi dẫn cô vào văn phòng.

Cuối cùng, dưới sự đấu tranh của Ninh Tịch Nguyệt, những điểm cô vừa nêu

được ghi rõ vào giấy tờ, quyền lợi và nghĩa vụ giấy trắng mực đen rõ ràng, lập

thành hai bản, đóng dấu đỏ của đội. Ninh Tịch Nguyệt và đội trưởng cùng ký

tên điểm chỉ.

Xong việc, Ninh Tịch Nguyệt cất tờ giấy vào túi, hớn hở rời khỏi văn phòng đại

đội.

Việc xây dựng cô không cần lo, đã thỏa thuận với thím Thu Cúc rồi. Cô đổi một

phiếu sữa bột và một phiếu đường đỏ lấy sự giúp đỡ của thím ấy trong việc

thuê người xây bếp. Cô chỉ cần trả tiền vật liệu và tiền công cho thợ là xong.

Trương Đại Vi nhìn Ninh Tịch Nguyệt đi xa, cười lắc đầu: “Đúng là con bé thông

minh, không chịu thiệt bao giờ”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.