Thập Niên 70: Nữ Phụ Pháo Hôi Mang Hệ Thống Điểm Danh Một Đường Nằm Thắng

Chương 46: Vô tình nghe lén chuyện bát quái



Những kẻ gây chuyện đi rồi, kho lúa mì yên tĩnh hẳn, ai nấy đều tập trung làm

việc. Nhóm này toàn người chăm chỉ, tay chân nhanh nhẹn nên chẳng mấy

chốc lúa trong ba kho đã được đưa hết ra sân phơi.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh

Đội gặt lúa trên đồi chuyến đầu tiên cũng đã về, lúa gặt xong được chuyển đến

sân đập lúa bên cạnh sân phơi.

Ninh Tịch Nguyệt sang sân đập lúa, quan sát cách mọi người làm rồi bắt

chước theo.

Cũng đơn giản thôi, tháo bó lúa ra, trải đều trên mặt đất để nắng chiếu đều vào

từng bông lúa.

Cô cùng các thím làm việc luôn tay, trải lúa mì xong lại quay sang phơi thóc.

Lúa sớm đã chín nên đội cũng đang gặt lúa. Sân phơi vì thế càng thêm bận

rộn.

Suốt buổi sáng, Ninh Tịch Nguyệt chưa uống được ngụm nước nào, chân chạy

không ngừng nghỉ. Cô đúng là một viên gạch của chủ nghĩa xã hội, cần ở đâu

là có mặt ở đó.

Gần trưa, bà con làm đồng lục tục tan làm, nhưng đây lại là lúc tổ phơi lúa bận

rộn nhất, sân phơi náo nhiệt nhất. Xe bò, xe cút kít, xe đẩy tay tấp nập chở

lương thực về.

Nhìn đống lương thực, Ninh Tịch Nguyệt lại tiếp tục trải lúa ra phơi. Hôm nay

thu hoạch được khá nhiều.

Lúc đang phơi lúa ở sân đập, Ninh Tịch Nguyệt gặp người quen trong viện

thanh niên trí thức.

Ngô Quế Phương gánh bốn bó lúa đi tới: “Tịch Nguyệt, đỡ giúp chị một tay với”

“Vâng, chị đặt từ từ xuống, em đỡ cho” Ninh Tịch Nguyệt vội chạy lại đỡ một

đầu đòn gánh, giúp hạ lúa xuống.

Hai người cùng nhau trải bốn bó lúa ra sân.

Ngô Quế Phương lấy khăn lau mồ hôi trán, vừa đi vừa nói: “Cảm ơn em nhé

Tịch Nguyệt, chị về nấu cơm trước đây, em cứ làm đi nhé”

“Vâng chị về đi, lát em cũng về” Ninh Tịch Nguyệt vẫy tay, tiện thể lau mồ hôi.

Nắng trưa gay gắt, cô đã làm ướt đẫm hai cái khăn mặt rồi. May mà hệ thống

cho nhiều khăn, lại toàn khăn trắng trơn giống nhau nên thay thoải mái.

Thím Dương Liễu cầm mũ rơm quạt mát, gọi Ninh Tịch Nguyệt: “Bé Nguyệt,

cháu tan làm về trước đi, qua chỗ chú An Quốc đăng ký rồi về”

“Vâng ạ”

Ninh Tịch Nguyệt xách bình nước, đội mũ rơm đi đăng ký rồi về điểm thanh

niên trí thức. Hôm nay đến lượt Trần Diệp Sơ nấu cơm nên cô không vội, thong

thả đi bộ về.

diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-46-vo-tinh-nghe-len-chuyen-bat-

quaihtml]

Trên đường về, Ninh Tịch Nguyệt thấy phía trước ở khúc quanh có một đôi nam

nữ đang tranh cãi gì đó, cảm xúc khá kích động. Chỗ họ đứng lại đúng hướng

cô phải đi qua.

Đang mệt mỏi rã rời, Ninh Tịch Nguyệt bỗng tỉnh cả người, mắt sáng rực tia

bát quái, bước chân nhanh hơn hẳn để hóng xem có chuyện gì.

Hai người kia mải cãi nhau nên không để ý cô đang đến gần.

Để tránh xấu hổ, Ninh Tịch Nguyệt dừng lại ở góc khuất. Thực ra là cô muốn

nghe lén. à không, nghe công khai chuyện bát quái.

Cô nghe thấy giọng nữ hung dữ gào lên, còn định kéo tay nam thanh niên:

“Lý Kiến Đảng, anh có nghe thấy không? Anh không được giúp Ninh Miên Miên

làm việc, không được thích cô ta, cũng không được giúp con nhỏ họ Trần mới

đến kia. Em thích anh!”

Ninh Tịch Nguyệt đang hóng chuyện thầm kêu lên: Oa, liên quan đến cả Ninh

Miên Miên và Trần Diệp Sơ cơ à? Dưa to, dưa to rồi!

Nam thanh niên tên Lý Kiến Đảng bực bội lùi lại, gạt tay cô gái ra:

“Ngô Tú Lệ, cô đừng có bám lấy tôi nữa được không? Tôi đã nói bao nhiêu lần

rồi, đừng làm phiền tôi. Tôi không thích cô. Hai nhà chúng ta quan hệ không

tốt, cô đừng có quấn lấy tôi nữa. Tôi thích ai kệ tôi, tôi đi đây, sau này đừng tìm

tôi nữa”

Ninh Tịch Nguyệt đang nghe say sưa thì thấy anh chàng kia định bỏ đi, lại còn

đi về hướng cô đang đứng.

Thôi chết, chạm mặt thì ngại lắm.

Cô nhìn quanh, thấy đống rơm gần đó liền chạy vội lại nấp sau, đầu vẫn ngoái

lại nhìn.

Trong tích tắc, Ninh Tịch Nguyệt cảm giác mình đụng phải ai đó sau đống rơm.

Định quay lại xem thì nghe tiếng kêu thất thanh cực nhỏ: “Ái da, mông tôi”

Cô quay lại, bốn mắt nhìn nhau với một cô gái lạ mặt.

Đúng lúc đó, nam thanh niên đi ngang qua đống rơm. Ninh Tịch Nguyệt và cô

gái kia đồng thời bịt miệng đối phương để không phát ra tiếng động.

Hai người phản ứng đồng bộ, cùng nín thở, căng thẳng quan sát tình hình bên

ngoài.

Nam thanh niên đi thẳng qua mà không hề phát hiện ra điều gì bất thường,

càng không biết có hai kẻ đang nghe lén nhìn trộm mình.

Nhân vật nữ chính trong câu chuyện kia cũng không phát hiện ra họ, dậm chân

tức tối rồi bỏ đi theo hướng khác.

Hai nhân vật chính đi khuất, Ninh Tịch Nguyệt và cô gái lạ mặt đồng thời thở

phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất nhìn nhau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.