Không khí thực sự gượng gạo. Ninh Tịch Nguyệt đánh giá cô gái lạ mặt trước
mắt: mày thanh mắt tú, gương mặt tròn bầu bĩnh điểm vài nốt tàn nhang nhỏ,
đôi mắt linh động đảo quanh. Lúc này, cả hai đều cười trừ vì tình huống khó
xử.
Ninh Tịch Nguyệt mỉm cười đáp lại. Cô chẳng thấy ngại ngùng gì cả, mình
không ngại thì người ngại sẽ là người khác.
“Cái đó. đồng chí Ninh, cô cũng ở đây à”
Không chịu nổi bầu không khí này, cô gái nhỏ vò đầu cười gượng, lộ ra đôi lúm
đồng tiền ẩn hiện, mắt đảo nhanh: “Haha, thế tôi đi trước nhé, mẹ tôi gọi về ăn
cơm rồi, lần sau gặp lại nói chuyện sau”
Ninh Tịch Nguyệt còn chưa kịp nói gì thì cô gái trước mặt đã như tên lửa
phóng vụt đi thật xa.
“Này, chậm thôi, cẩn thận hòn đá”
Lời chưa dứt, Ninh Tịch Nguyệt đã thấy “tên lửa” vừa bay đi bị trọng lực kéo tụt
xuống theo phương thẳng đứng.
“Uỳnh” một tiếng, cô gái nhỏ vấp phải hòn đá, ngã nhào xuống cái rãnh đất bên
cạnh, mất hút.
“A. này. haizz” Ninh Tịch Nguyệt bất lực ôm mặt chạy chậm tới.
“Ui da, người tôi, mặt tôi, trán tôi đau quá đi mất”
Cô gái nằm sấp hình chữ X dưới rãnh đất rên rỉ thảm thiết.
Tiếng kêu nghe buồn cười đến lạ khiến Ninh Tịch Nguyệt bật cười không tử tế
nổi.
Cô gái vẫn nằm đó, giơ một tay lên: “Đồng chí Ninh, đừng cười nữa, mau đỡ tôi
dậy với, mẹ ơi đau quá đi mất”
Ninh Tịch Nguyệt nén cười, nhảy xuống rãnh đỡ người dậy, giọng trêu chọc:
“Tôi có ăn thịt cô đâu mà chạy nhanh thế, tôi đáng sợ lắm à?”
“Ui da” Cô gái chống tay xuống đất bò dậy theo sức kéo của Ninh Tịch Nguyệt:
“Không phải cô đáng sợ, là tại tôi xấu hổ quá không biết chui vào đâu thôi”
Cô gái cúi đầu phủi đất và cỏ trên người, sờ sờ khuôn mặt đang đau rát,
nghiêng người nhờ Ninh Tịch Nguyệt xem giúp.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
“Đồng chí Ninh, mau xem giúp mặt tôi thế nào rồi, có bị trầy xước không? Đừng
để tôi thành mặt mèo nhé”
“Để tôi xem nào”
Ninh Tịch Nguyệt nhìn kỹ mặt cô gái, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, cô lặng lẽ
rút chiếc gương nhỏ hai ngón tay trong túi ra đưa tới: “Cô tự xem đi”
Cô gái hồ nghi nhận lấy gương.
Đập vào mắt là vết trầy xước trên mũi do đá dăm cào phải, di chuyển gương
lên trên thì thấy trán ngay giữa lông mày cũng bị thương, cuối cùng soi xuống
cằm đang đau nhức thì thấy lấm tấm vết xước nhỏ.
Không lệch đi đâu được, ba vết thương nối thành một đường thẳng tắp, còn
rơm rớm máu.
“A, chết dở, thế này thì làm sao bây giờ?” Cô gái cuống lên. Mặt mũi xước xát
thế này sao dám gặp người, về nhà thế nào cũng bị mẹ mắng, lại còn bị người
ta chê cười nữa.
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-47-cay-han-tin-thaohtml]
“Đừng lo, tôi có cách”
Ninh Tịch Nguyệt vỗ vai an ủi cô bạn, rồi đi đến gần đống rơm lúc nãy, ngồi
xuống dùng cành cây nhọn cạy một loại thảo dược chữa ngoại thương mọc
trên mặt đất – cây Hàn Tín thảo (còn gọi là Bán chi liên).
Ở nông thôn được cái tiện, chỗ nào cũng tìm được thuốc. Vừa nãy lúc nấp sau
đống rơm, cô đã thấy mấy cây hoa tím này, nhận ra ngay là Hàn Tín thảo trong
sách tranh thảo dược.
Hàn Tín thảo có tác dụng hoạt huyết giảm đau, thanh nhiệt giải độc. Bị rắn
cắn, muỗi đốt hay bị thương đều có thể dùng nó giã nát đắp lên để giảm sưng
đau, sát trùng.
Với người hay lao động chân tay như cô thì đây đúng là thần dược, vừa tiện
vừa dễ tìm.
Ninh Tịch Nguyệt cạy thêm vài cây, lén bỏ bốn cây to nhất vào không gian, giữ
lại ba cây nhỏ trên tay rồi đi về phía cô gái đang ngồi bên rãnh đất.
“Đồng chí Ninh, cô làm gì thế?”
“Đây, tôi lấy cây thuốc này, Hàn Tín thảo, chữa vết thương trên mặt cô hiệu
quả lắm. Giã nát đắp lên vết thương vài lần là khỏi ngay” Ninh Tịch Nguyệt đưa
cây thuốc qua.
Cô an ủi thêm: “Cô đừng lo, vết sẹo trên trán tôi còn nặng hơn mà tôi còn
chẳng thấy sao. Cô chỉ bị xước da nhẹ thôi, không để lại sẹo đâu, vẫn xinh đẹp
như thường”
“Cảm ơn đồng chí Ninh nhé. Tôi tên là Lý Tú Tú, cô cứ gọi tôi là Tú Tú”
Lý Tú Tú được trấn an nên tin tưởng làm theo. Cô rũ sạch đất, vò nát lá
thuốc rồi đắp lên mặt.
Ban đầu hơi xót, nhưng lát sau cảm giác đau rát dịu hẳn đi.
Lý Tú Tú ngạc nhiên nhìn Ninh Tịch Nguyệt: “Đồng chí Ninh, hiệu nghiệm thật
đấy, cảm ơn cô nhé”
Được người dùng phản hồi tích cực, Ninh Tịch Nguyệt rất vui, sách tranh quả
không lừa người.
“Hiệu nghiệm là tốt rồi. Cô nhớ kỹ hình dáng cây này nhé, dùng hết thì tự lên
đồi tìm, thanh nhiệt giải độc hay trị thương đều tốt cả”
“Ừ, tôi nhớ rồi” Lý Tú Tú chăm chú nhìn cây thuốc còn lại trên tay: “Đồng chí
Ninh giỏi thật, biết nhiều thứ quá”
Ninh Tịch Nguyệt cười khiêm tốn: “Tại tôi bị thương ở đầu nên mới tìm hiểu
chút kiến thức thảo dược thôi, không ngờ cũng có lúc dùng đến”
“Người cô có sao không, cần tôi đưa về không?” Thấy trời không còn sớm, Ninh
Tịch Nguyệt hỏi.
“Không cần đâu, nhà tôi ngay phía trước kia thôi. Người tôi không đau, mặc
quần áo dày nên không bị thương” Lý Tú Tú xua tay lia lịa.
“Được” Ninh Tịch Nguyệt đứng dậy phủi tay, kéo Lý Tú Tú lên: “Tiện đường tôi
cũng về, chúng ta đi cùng một đoạn nhé”
Cô cười trêu: “Muộn rồi, lần này chắc mẹ cô gọi về ăn cơm thật đấy”
“Hì hì”
Lý Tú Tú nghe Ninh Tịch Nguyệt nhắc lại cái cớ vụng về lúc nãy thì ngượng
ngùng cười trừ, đi song song với Ninh Tịch Nguyệt về nhà.