Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con

Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con - 161



Cho dù Chu Nghiêm Phong có bị đánh chết đi chăng nữa thì anh cũng không

bao giờ ngờ được, đời này của mình lại có thể tìm được một cô bạn gái phiên

phức tới như vậy.

Nhưng đó không phải là ngày một ngày hai mà là anh không còn cách nào khác

để đối phó với cô.

Chillllllll girl !

Theo đuổi cô là sự thật.

Anh nhanh chóng gật đầu thừa nhận, đúng, anh có ý đồ xấu, chỉ nghĩ tới việc sẽ

lợi dụng cô mà thôi.

Sau đó anh hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng của cô và nói với cô rất nhiều điều

tốt đẹp, khiến cho bạn gái của anh tươi cười hớn hở, chỉ khi đó anh mới được

tắm cùng với cô.

Lục Mạn Mạn tỉnh dậy với khoảng trống ở bên cạnh, trên người cô đang mặc một

bộ đồ ngủ, ánh mặt trời ở bên ngoài đã sáng rực từ lúc nào.

Ánh mắt của Lục Mạn Mạn nhìn chằm chằm vào anh, nhìn anh chậm rãi cởi cái

cúc áo của chiếc áo sơ mi, đặt đôi bàn tay mảnh khảnh lên trên thắt lưng. Không

nhịn được mà nuốt nước bọt, cho dù người này đã tiếp xúc thân mật với cô rất

nhiều lần, nhưng lại chưa bao giờ hoàn toàn khỏa thân ở trước mặt cô, cùng lắm

là chỉ để lộ phần thân trên, cũng tuyệt đối không cởi quần ra.

Chu Nghiêm Phong bước vào trong dòng nước nóng mờ mịt và nâng cằm của cô

lên, vòng tay ôm lấy bờ vai mịn màng, sáng bóng của cô với giọng nói khàn khàn:

“Em đang nhìn đi đâu vậy?”

Sau khi nhìn thấy nó, Lục Mạn Mạn biết chắc đây chính là “bữa ăn” hoàn hảo mà

ông trời ban cho cô, nhìn phần cơ bắp của bắp đùi kia, nhìn cả cánh mông đang

vểnh lên nữa, đời người này chẳng còn gì tuyệt hơn thế.

Thật sự không dễ dàng gì để được nhìn thấy của anh một lần.

Lục Mạn Mạn cười toe toét rồi ôm lấy cổ của anh mà xoa xoa, thiếu chút nữa thì

Chu Nghiêm Phong.

Hai người bọn họ mặt đối mặt với nhau mà cởi quần áo.

Vừa quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy có một tờ giấy ghi chú được gấp lại và đặt

bên dưới tách trà. Cô đưa tay rút nó ra, ở trên đó viết rằng anh yêu của Mạn Mạn

hôm nay có lịch trình dày đặc, không thể đợi đến khi cô thức dậy rồi mới rời đi

được, muốn gửi lời chúc mừng năm mới đến một số cấp trên cũ, còn có một số

công việc cần phải xử lý, xin cô hãy tha thứ, anh để cô ra ngoài chơi với chị gái

của mình, anh sẽ cố tranh thủ về sớm vào tối nay.

Lục Mạn Hương mang bữa sáng vào trong phòng, nhìn thấy em gái đã tỉnh dậy,

cô ấy đặt bữa sáng xuống và mở tấm rèm cửa ra trước, nói với em gái: “Trước khi

đi ra ngoài người yêu của em đã để lại cho em một tờ giấy ghi chú, còn nhờ chị

xem em thức dậy lúc mấy giờ nữa, đừng để bụng bị đói đấy”

Lục Mạn Mạn phát hiện ra rằng từ tối hôm qua người chị này đã bắt đầu trêu chọc

em gái của mình, khóe môi cô nhếch lên để lộ ra nụ cười: “Anh ấy chu đáo thật”

Khi vừa sờ vào dưới gối, lân mò thấy và lấy chiếc đồng hồ Chu Nghiêm Phong

thường đeo ra bên ngoài, nhìn vào thời gian, vậy mà đã hơn mười một giờ trưa.

mang-theo-nhai-con/161.html]

Lục Mạn Mạn không ngờ rằng anh đối xử với bạn gái còn có điểm khác biệt với

ngày trước, tối hôm qua bọn họ đã tắm cùng nhau để làm quen hơn được một lát,

anh đã chủ động nắm lấy tay cô, chơi với cô theo ý cô muốn.

Lục Mạn Mạn nhướng lông mày.

Anh thật sự rất biết cách nói chuyện đúng trọng tâm.

Đồng thời không quên việc phải mang bao cao su về.

Khi ngủ da của bọn họ kề sát vào nhau, chỉ có điều là không chuẩn bị trước bao

cao su, nên cũng chưa làm đến bước cuối cùng. Nhưng anh đã nói muốn cho cô,

còn đối với việc tại sao không để lại cho vợ tương lai là vì quá yêu bạn gái nên

anh đã thay đổi chủ ý.

Nếu Lục Mạn Mạn biết bạn gái được đối đãi như vậy thì cô đã ra tay từ lâu rồi.

Lục Mạn Hương đến xem thử em gái của mình có muốn tắm rửa trước hay không

lại thấy cô đang nửa ngồi nửa nằm đọc tờ giấy ghi chú, lớp vải lụa của bộ đồ ngủ

bị trượt xuống, để lộ ra một mảng lớn của làn da trắng sáng ở trước ngực, ở trên

đó còn có những dấu vết cực kỳ hút mắt, đặc sắc.

Trong chốc lát khuôn mặt cô ấy đỏ ửng lên.

Lục Mạn Mạn hoàn toàn không biết, cô đặt tờ giấy ghi chú xuống gối và thuận

miệng nói: “Bà cụ và những người khác đâu rồi ạ?”

Vừa ngẩng đầu lên cô lập tức nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của chị gái.

Lục Mạn Mạn bối rối: “Chị thấy nóng sao?”

Lục Mạn Hương vỗ tay cô: “Hơi hơi”

Sau khi ăn xong bữa sáng, tắm rửa và sửa soạn thay quần áo, cô đi xuống lầu,

Thái Châu cũng đi theo, hóa ra chính anh ấy là người đã chọn sân trượt băng,

nhưng anh ấy không thể ngang ngược chạy đi mà không kịp để lại lời chúc mừng

năm mới như anh họ của Thái Hiểu Hồng được. Thái Châu cũng không yên tâm,

sân trượt băng đúng là rất thú vị, nhưng nó cũng có rất nhiều bọn côn đồ đường

phố, lỡ như có đồng chí nữ nào bị trêu chọc thì phải làm sao?

Lục Mạn Mạn đang suy nghĩ về điều này, đột nhiên nghe thấy tiếng ẩu đả ở bên

ngoài sân vườn: “Chu Bỉnh và Chi Chi không về theo ông bà nội sao?”

“Được đó, chúng ta đi chung đi”

Lục Mạn Hương nhìn thấy cô không muốn di chuyển, cô ấy dứt khoát lấy chiếc

cốc đánh răng của cô ra và đổ đầy nước vào trong đó, bảo cô súc miệng trước

khi ăn, đồng thời vừa nói: “Thái Hiểu Hồng cũng ở đây, nói rằng rất nóng lòng

muốn cùng cha mẹ ra ngoài để chúc mừng năm mới, nên ghé lại tìm chị chơi,

trong chốc lát sẽ không thể ra ngoài được, nếu em muốn ra ngoài, chúng ta đưa

theo Chu Bỉnh và Chi Chi đi trượt băng cùng nhé”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.