Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con

Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con - 162



“Không”

Lục Mạn Mạn thấy rằng kể từ khi chị gái của mình về nhà đón năm mới cùng với

Thái Hiểu Hồng, có vẻ tính tình của cô ấy đã trở nên cởi mở, thoải mái hơn. Suy

cho cùng thì có bạn bè ở bên cạnh cũng sẽ không giống nhau, còn có lời hẹn đi

trượt băng mà, tất nhiên cô đồng ý ngay lập tức.

Sau đó nói với cô: “Sáng hôm nay Chu Nghiêm Phong đã bảo Tiểu Từ đưa bà cụ

và ông cụ về nhà rồi, chắc chắn hôm nay sẽ có rất nhiều người đến thăm, không

thể nào để nhà không có người được”

Lục Mạn Mạn ngắm trúng vị trí ghế sau của Thái Hiểu Hồng.

Chu Bỉnh đã đi ra ngoài và mượn xe của người hàng xóm ở gần đó.

Mỗi người chỉ cần mang theo một cái là được.

Hai anh em nhà họ đều cưỡi ngựa trên cột hai mươi tám của gậy đòn lớn.

Lục Mạn Mạn còn chưa kịp nói gì, Thái Hiểu Hồng đã vội quay đầu lại và nói

chuyện một cách bất mãn: “Ôi trời Tiểu Bỉnh à, ý của cháu là gì đây, cô lái xe

không ổn sao?”

Lục Mạn Mạn tỏ vẻ không hiểu gì: “2”

Chu Bỉnh nói chuyện với giọng điệu của người trong nhà: “Thím ôm Chi Chi ngồi

ở bên kia với cháu nha”

Chu Bỉnh bế Chi Chỉ lên, định đặt cô bé lên cái xà lớn ở phía trước thì cậu bé đột

nhiên dừng lại nói: “Thím”

Chu Bỉnh cạn lời: “”

Lục Mạn Hương vội vàng đi tới ôm lấy Chi Chỉ: “Để dì, để dì”

Gia đình này buồn cười thật, vòng vo tam quốc biết bao nhiêu là chuyện, Thái

Châu mỉm cười và vẫy tay ở đằng kia: “Không sao không sao, chị Mạn Hương

qua bên này với em này”

Lục Mạn Hương càng thấy khó hiểu: “?2”

Chu Bỉnh ôm khư khư Chi Chi lại: “Hình như cháu thật sự không thể chở theo hai

người, hay cứ mang Chi Chỉ đi đi ạ’

Lục Mạn Mạn bật cười hì hì.

Lục Mạn Hương liếc nhìn cô một cái, đi qua đó với khuôn mặt hơi ửng đỏ.

mang-theo-nhai-con/162.html]

Cuối cùng cũng đã đến sân trượt băng, Lục Mạn Mạn và Chu Bỉnh dẫn Chi Chi đi

chơi, Thái Hiểu Hồng đã gặp và đến chào hỏi người chị em mà trước đây từng

sống chung với cô ấy, Thái Châu tốt bụng thì tiếp nhận Lục Mạn Hương.

Lục Mạn Hương đích thị là một người không biết trượt băng, có thể nói di chuyển

một tấc thôi cũng vô cùng khó khăn với cô ấy, nhưng là một người đam mê loại

hình này, mà còn muốn chơi thật vui vẻ, vốn dĩ ban đầu cô ấy hy vọng em gái

mình và Thái Hiểu Hồng sẽ dẫn cô ấy đi vòng quanh một khu vực, nhưng lại

không ngờ người duy nhất còn lại ở bên cạnh cô ấy là một đồng chí nam, Thái

Châu.

Thái Châu đã nói sẽ đẩy cô ấy một lúc, nhưng cô ấy lại quá xấu hổ khi nói chuyện

với đồng chí nam, nói bản thân sẽ tự mình thử trước.

Lục Mạn Mạn nhìn người chị gái của mình đang loạng choạng, còn Thái Châu thì

chỉ có thể ở một bên bảo vệ cô ấy như một con gà mái già, để bảo vệ cả hai

người thì khó tránh khỏi họ sẽ vấp ngã cùng nhau.

Khi bọn họ bước chân ra khỏi sân trượt băng, khuôn mặt của cả hai người họ đều

đỏ bừng lên.

Bây giờ đã là buổi chiều, đã đến lúc phải về nhà.

Lục Mạn Mạn không có ý định trở vê Tiểu Dương Lâu, năm ngoái hai buổi biểu

diễn quảng bá do đội người mẫu tại Cung Văn Hóa thực hiện đều rất thành công,

giám đốc Từ đã thỏa thuận với phòng trưng bày nghệ thuật bên kia cũng phải đến

cả hai buổi biểu diễn, trong đó có một buổi diễn sẽ diễn ra vào tối nay.

Đợi đến khi Chu Bỉnh quay lại, sau khi ăn bữa tối đơn giản ở nhà, Lục Mạn Mạn

dẫn theo già trẻ lớn bé đi xe buýt đến phòng trưng bày nghệ thuật, chỉ một lúc sau

thì gặp Thái Hiểu Hồng và chị gái của cô ấy, sau đó Thái Châu mới mang theo

người nhà tới.

Nhân tiện nói với Thái Châu một tiếng: “Nếu anh và Hiểu Hồng không có việc gì

làm thì cũng dẫn người nhà đến xem đi, buổi tối chắc sẽ đông vui lắm”

Tất cả mọi người cười vang.

Cô ấy dậm chân hào hứng: “Lần trước em chỉ đọc được tin tức trên báo, lần này

có thế nào em cũng phải được đến tận nơi xem tận mắt, để bù đắp cho sự tiếc

nuối lần trước của eml”

Thái Hiểu Hồng đáp: “Đi, đi!”

Chu Bỉnh phải trở về Tiểu Dương Lâu để trả xe, Thái Hiểu Hồng cũng dẫn Lục

Mạn Mạn về Tiểu Dương Lâu, Thái Châu đạp xe đưa Lục Mạn Mạn và Chi Chi vê

khu nhà ở.

Chillllllll girl !

Lão gia và lão thái thái cả ngày phải ở nhà ứng phó với những người đến chúc

Tết, cô định tối nay dẫn họ đi xem biểu diễn. Lúc Lục Mạn Mạn đi ra đúng lúc nhìn

thấy giám đốc Từ xuống xe, ông dập tắt điếu thuốc, vẫy tay với cô.

Buổi biểu diễn còn một đoạn dạo đầu nhỏ, hôm nay nhóc Chi Chi chơi rất vui, bạn

ngày đi chơi ở sân trượt băng, buổi tối đi xem biểu diễn, cô bé vô cùng hưng

phấn, ngay khi đội người mẫu vừa lên sân khấu, lập tức hào hứng nói với mọi

người xung quanh đó là quần giữ nhiệt do thím cô bé thiết kế. Chờ đến khi buổi

biểu diễn kết thúc, bên tòa soạn đã có phóng viên nhanh nhẹn đi tới phỏng vấn cả

nhà họ, hỏi họ khi xem xong màn biểu diễn này có cảm giác gì, biết là quần giữ

nhiệt được Lục Mạn Mạn thiết kế, họ quay sang phỏng vấn ý định lúc đầu của cô

khi làm ra nó, Lục Mạn Mạn không thể không nói vài lời hay ý đẹp quảng cáo cho

quần giữ nhiệt.

Xe của giám đốc Từ đỗ ở bên ngoài.

Lão gia và lão thái thái lân đầu tiên xem kiểu biểu diễn trực tiếp này, sau khi xem

xong liên tục cảm thán rằng hai thế hệ quá khác nhau, quần áo cũng có nhiều

cách mặc như vậy.

Lục Mạn Mạn bước tới chúc Tết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.