Cô thật sự không thể chịu nổi tiếng ồn bên tai, dứt khoát nói với Lục Mạn Hương
một câu: “Chị cứ làm việc trước đi, em đến chờ chị ở nhà hàng quốc doanh mà
chị nói”
Lục Mạn Mạn sau đó quay đầu lại nhìn, mới nhận ra rằng hai đứa trẻ này chính là
hai đứa trẻ suýt va vào cô, làm bẩn váy cô trước đó.
Mẹ chồng ích kỷ cay nghiệt, con cái thì không lễ phép làm cho người ta khó chịu,
còn chồng thì vẫn chưa biết như thế nào nữa.
Lục Mạn Mạn vừa nhìn đã choáng váng đầu óc.
Nếu Lục Mạn Mạn không tận mắt nhìn thấy, cô sẽ không thể tưởng tượng được
rằng chị gái ruột của nguyên chủ lại sống một cuộc sống sau hôn nhân ồn ào và
hỗn loạn như vậy.
Lúc đi ra ngang qua bên ngoài, thấy mụ già không chịu được tiếng khóc của hai
đứa cháu, cho một hộp đồ hộp, hai đứa nhỏ lập tức tranh giành nhau như hai con
khỉ. Kết quả là cướp lấy được cái hộp đã vỡ nát, lại khóc lóc náo động anh đấm
một phát, em đấm một phát.
Con người trải qua cuộc sống như vậy được sao?
Lục Mạn Mạn gần như chạy trốn khỏi nơi đó, đến nhà hàng quốc doanh và gọi
bừa hai món ăn rồi từ từ đợi Lục Mạn Hương.
Có thể thấy rằng Lục Mạn Hương phải rất khó khăn mới có thể ra khỏi cửa,
nhưng cô ấy vẫn cố gắng mỉm cười khi nhìn thấy em gái ruột Lục Mạn Mạn, nhìn
thấy không có chân giò trên bàn, cô vội vàng gọi nhân viên phục vụ đưa món
chân giò lên.
Lục Mạn Mạn ngăn cô ấy lại: “Bây giờ em không thích ăn những thứ đó nữa, quá
nhiêu dầu mỡ”
Lục Mạn Hương tuyệt đối không thể tưởng tượng được tại sao vẫn có người chê
dầu mỹ, thịt không phải càng có nhiều mỡ mới càng ngon hay sao?
Cô ấy chần chừ một chút rồi nói: “Chị có mang theo tiên, có tiền để mời em ăn
chân giò”
Lục Mạn Mạn sửng người trong giây lát: “Lần sau đi, còn chưa ăn hết thức ăn trên
bàn”
Lúc này Lục Mạn Hương mới chịu thôi.
Lục Mạn Mạn đến đây tìm chị gái của nguyên chủ, ý định ban đầu là muốn nói với
cô ấy về sự tồn tại của bức tranh, bàn bạc xem có thể cất giữ lại, đợi sau này có
giá trị cao hơn rồi hãy bán nó.
Nhưng với hoàn cảnh gia đình cô ấy như thế này, nếu biết có bức tranh như vậy,
liệu cô ấy có sốt ruột bán đi để lấy tiền cải thiện cuộc sống hay không?
Nếu mà như thế thì quá là đáng tiếc.
Lục Mạn Mạn cho rằng cô ấy sẽ vui mừng, không ngờ là trong mắt cô ấy chỉ xuất
hiện thoáng qua một chút kinh ngạc, sau đó hỏi thăm quá trình trả lại bức tranh,
sự chú ý dường như không đặt ở giá trị của nó.
mang-theo-nhai-con/43.html]
Lục Mạn Mạn nghĩ đi nghĩ lại rằng có Chu Nghiêm Phong đang để mắt đến cô, dù
thế nào thì cô cũng không thể giữ nó làm của riêng. Dù sao cứ coi như là bây giờ
bán lấy tiền đi, cô vẫn có một nửa số tiền. Có được tiền rồi chẳng phải cô có thể
nhanh chóng rời khỏi Chu Nghiêm Phong, và sống một cuộc sống thoải mái của
riêng mình hay sao?
“Bức tranh bầy tôm của họa sĩ Tề nổi tiếng à?”
Sau khi suy nghĩ kỹ, Lục Mạn Mạn nói: “Chị, lần này em đến đây là vì muốn nói
với chị một chuyện, chị có còn nhớ Vạn Hương Liên và Tống Bảo Căn không,
năm đó họ lấy mất một bức tranh của nhà mình, thời gian trước đã trả lại bức
tranh đó”
Về phần chị gái của nguyên chủ, cô rất đồng cảm, nhưng thật xin lỗi không thể
làm gì.
“Đúng rồi”
Hơn nữa, không biết chừng tiền có thể bị mẹ chồng vơ vét hết cũng nên, đến lúc
đó cô ấy thậm chí một xu cũng không lấy được.
Lục Mạn Hương dường như vẫn đang chìm đắm trong chuyện cũ, dáng vẻ không
hề có hứng thú với bất kì điều gì.
Lục Mạn Mạn biết sơ sơ giá nhà hiện tại. Để mua được một khoảng căn nhà nhỏ
đàng hoàng trong thành phố cũng phải mất tới ba, bốn nghìn nhân dân tệ.
Ba thế hệ trên dưới nhà Lục Mạn Hương đều sống chen chúc trong một căn nhà
cũ nát, chật hẹp.
Vì đã thẳng thắn nhắc tới bức tranh nên cô chủ động nói: “Bức tranh đó rất có giá
trị, em đã hỏi thử rồi, bây giờ bán ra ít nhất cũng được hơn chục nghìn nhân dân
tệ”
Tại sao lại như vậy?
Chillllllll girl !
Lục Mạn Mạn không ngờ rằng câu trả lời lại như vậy, câu trả lời này tất nhiên hợp
với tâm nguyện của cô, nhưng ngược lại càng khiến cô phát hiện ra mình không
hiểu gì về người chị này của nguyên chủ. Chẳng lẽ cất đi làm kỉ niệm còn quan
trọng hơn so với thay đổi cuộc sống nghèo đói và thống khổ trước mắt sao?
Vả lại, từ ánh mắt của cô ấy, Lục Mạn Mạn không hề nhìn thấy việc cất giữ bức
tranh kia là cực kì quan trọng, mà như thể bức tranh có được trả lại hay không, cô
ấy cũng không đặc biệt quan tâm.
Rất lâu sau, cô ấy mới mím môi, do dự nói: ‘Đó là bức tranh mà ông nội phải trịnh
trọng nhờ người khác, khó khăn lắm mới xin được của ông Tề. Em cất giữ cẩn
thận cũng coi như giữ lại một ít kỉ niệm”
Lục Mạn Mạn không nghĩ ra.
Vấn đề đã không nghĩ ra, suy nghĩ nhiều không những không tìm được đáp án,
mà còn phiền não hơn. Từ Trước đến giờ, Lục Mạn Mạn không bao giờ lãng phí
thời gian và sức lực cho những vấn đề thế này. Nếu chị của nguyên chủ đã nói
như vậy, cô sẽ biết thời biết thế nghe theo: “Vậy thì được, em nghe chị”
Lục Mạn Hương thong thả ung dung ăn cơm, điểm này giống hệt với Lục Mạn
Mạn.