Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con

Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con - 45



Lúc đầu, Lục Mạn Hương còn giải thích vài câu, nhưng sau đó cô ấy cam chịu

một mực không nói tiếng nào, sắp xếp lại đồ vật rồi ra khỏi cửa.

Mụ già càng mắng càng khó nghe.

Thật ra thì chỉ có mấy thứ, hơn nữa đều là những thứ trong nhà đều không quá

hiếm, khó khăn lắm em gái ruột mới tới, quà mang theo còn đắt hơn những thứ

này nhiều.

Mụ già bị chọc tức, Lục Mạn Hương vừa đi đã bảo hai cháu trai đi theo ra ngoài,

trên đường đi còn dạy bọn chúng: “Đợi tí nữa thấy người phụ nữ kia, hai đứa

nhào tới mỗi đứa ôm một chân gọi dì nhỏ. Dì nhỏ của mấy đứa là vợ của sĩ quan,

ăn ngon ở sướng, nhìn qua là thấy kinh tế dư dả, chúng ta không để dì nhỏ đi một

chuyến uổng công. Lát nữa hai đứa dùng sức gọi dì nhỏ, có thể xin được hai

khoản tiền đấy”

Lục Mạn Mạn kìm nén tính nết gật đầu một cái, thấy giờ cũng đã muộn, cô nói:

“Không còn sớm nữa, em phải đi đây”

Lục Mạn Mạn nhanh tay nhanh mắt chỉ vào tay Lục Mạn Hương: “Mẹ hai đứa

mang hai đĩa thịt vê cho hai đứa đấy” Chỉ thấy mỗi đứa vươn hai cánh tay đen xì

ra ôm lấy Lục Mạn Mạn.

“Tiểu Quân, Tiểu Siêu!” Lục Mạn Hương gọi.

Lục Mạn Mạn mới vừa tạm biệt Lục Mạn Hương thì thấy hai cháu ngoại rẻ tiền ùa

đến: “Dì nhỏ, dì nhỏ!”

Hai cháu trai chạy rất nhanh, mụ già vội vã đuổi theo, vừa đến nơi thì thấy con

dâu đang dạy cháu trai, mặt bà ta lập tức xị xuống.

Lục Mạn Hương vội vàng dạy dỗ hai cậu con trai: “Hai đứa có phải chưa được

dạy gì không, sao có thể thấy ai là nhảy lên người người đó như vậy, hơn nữa

không phải vừa mới tắm à, sao lại bẩn như vậy?”

“Lục Mạn Hương, mày làm cái gì đấy, cháu trai nhà tao mà cũng đến lượt mày

dạy à? Vả lại bọn nó gần gũi với dì nhỏ của nó, chứ có phải người ngoài đâu, bọn

trẻ thân thiết với dì nhỏ thì có làm sao à?”

Hai đứa trẻ lập tức quay đầu, nhảy tót lên người Lục Mạn Hương không khác gì

chuột, tranh nhau giật hộp cơm trong tay cô ấy,’Mẹ, mẹ, thịt gì thế, cho bọn con

nhìn tí”

Lục Mạn Hương không muốn tranh cãi với mẹ chồng trước mặt em gái, sợ bị em

gái chê cười. Cô ấy đưa hộp cơm vào tay mẹ chồng và nói: “Mạn Mạn mua cho

nhà mình hai đĩa thịt, mẹ mang về, tranh thủ lúc còn nóng cho bọn trẻ ăn đi, em

gái con phải về rồi, con tiễn em ấy”

Thấy hai cháu trai không xin tiền dì nhỏ, trong lòng bà lão vốn dĩ không vui. Tuy

nhiên vừa nghe nói có thịt ăn, thậm chí còn tận hai đĩa, nước miếng của bà ta sắp

không nhịn được chảy ra. Hộp cơm vừa được đưa vào tay bà ta, hai cháu trai lập

tức lao đến, bà ta vội vàng bắt lấy, cũng không quan tâm đến phản ứng của Lục

Mạn Hương.

“Đừng tranh, đừng tranh, về nhà bà nội sẽ chia cho cáu cháu”

Mụ già dẫn hai cháu trai rời đi.

Chillllllll girl !

Lục Mạn Mạn không biết nên đánh giá cảnh tượng này như thế nào nữa, may

mắn là có chiếc ô tô chạy tới, cô vẫy tay, ô tô dừng lại, cô nhanh chóng lên xe.

“Chị về đi, không cần tiễn nữa”

mang-theo-nhai-con/45.html]

Cô vẫy tay về phía Lục Mạn Hương thông qua cửa xe.

Biểu cảm của Lục Mạn Hương trông như sắp khóc, cố gắng kiêm chế nói: ‘Mạn

Mạn, quay về và sống tốt cuộc sống của em nhé”

Cô ấy không đề cập đến việc hai chị em sẽ gặp lại nhau lần sau, có lẽ cũng cảm

thấy dường như không có việc gì để gặp lại.

Cô hỏi tài xế: “Khoảng bao lâu thì sửa xong vậy?”

Theo thường lệ, cô phải bắt hai chuyến xe để quay lại, nhưng Lục Mạn Mạn lại

đen đủi, chuyến xe vừa tiến vào vùng ngoại thành đã hỏng giữa đường.

Có người ở cách đây khá xa, ở lại đợi xe sửa xong rồi mới rời đi.

Có người sống gần đây nên đã trực tiếp đi vê luôn.

Lục Mạn Mạn nghe nói vào những năm 80,90, xe hơi di chuyển trên đường

thường xuyên xảy ra sự cố, cả đoàn người đợi sửa xe xong rồi mới lên đường, ai

ngờ lại gặp cô.

Lục Mạn Mạn là lúng túng nhất, vị trí này cách đại viện của quân khu khoảng

20km, nói xa không phải quá xa, nhưng nói là gần thì cũng không phải.

Xe bắt đầu chạy, Lục Mạn Mạn không nhịn được quay đầu lại, thấy bóng dáng Lục

Mạn Hương vẫn ở chỗ cũ, không biết một người đàn ông không cao không thấp

từ đâu xuất hiện, vừa đi bộ vừa uống rượu, chỉ vào chiếc xe ô tô vừa đi được một

đoạn đường, kéo Lục Mạn Hương ngồi dậy.

Sau khi cảm ơn tài xế, cô định bắt xe buýt vê.

Tài xế quan sát Lục Mạn Mạn một lượt từ trên xuống dưới, thuận tiện nhắc nhở

cô: “Cô gái, nếu cô không có bạn đi cùng, cô tuyệt đối đừng đi một mình, không

đợi được thì đến phía trước đón xe buýt mà về”

Lục Mạn Mạn cũng biết dáng vẻ của mình bắt mắt, đi một mình trên đường không

biết sẽ gặp phải những người nào, không, phải nói là nếu để cô đi bộ về, không

biết đôi chân này có chịu nổi không?

Tài xế lắc đầu,’Không nhất định, có thể nửa tiếng là xong, cũng có thể là hai ba

tiếng”

Lục Mạn Mạn đi lại bị đau chân, muốn vứt bỏ mọi thứ trong tay.

Chẳng mấy chốc, bàn tay và cổ tay Lục Mạn Mạn đều bị siết đỏ.

Hơn nữa, quai và gót giày xăng – đan có độ thoáng thấp, đế giày cứng, không nói

đến việc đi lâu bị “nóng chân”, cổ chân cũng có cảm giác bị phồng rộp.

Nhưng không ngờ rằng trạm xe buýt cách đó khá xa, Lục Mạn Mạn đi một mình

thì được, nhưng cô lại đang xách theo một đống đồ, túi lớn túi nhỏ. Những thứ

này xếp chồng chất, hỗn loạn lại một chỗ, thứ nào cũng nặng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.