Lục Mạn Mạn là một tiểu thư con nhà giàu có, thường xuyên ăn sơn hào hải vị,
thói quen ăn uống từ trước đến nay đều vậy. Kể cả xuyên qua cũng chưa từng ăn
uống khốn khổ, cho nên thói quen cũ vẫn được duy trì.
Nhưng Lục Mạn Hương thì khác, Lục Mạn Mạn âm thầm tính toán thời gian trong
lòng. Lục Mạn Hương chỉ được tận hưởng cuộc sống của một cô tiểu thư không
phải lo cơm ăn áo mặc khoảng bảy, tám năm, sau đó theo cha mẹ đến nông
trường, có thể nói là gân hai mươi năm ăn uống kham khổ.
Vậy mà cô ấy luôn giữ được dáng vẻ như vậy.
Lục Mạn Mạn lại nhớ tới mụ già kêu la om sòm mắng Lục Mạn Hương và hai đứa
cháu ngoại rẻ tiên, thiếu giáo dục của bà ta, trong lòng cảm thấy hơi không đồng
tình. Tuy nhiên hôm nay cô tới đây không phải là để thông cảm với người khác,
mà vì cô có chuyện nghiêm túc.
Ăn gần xong, cô lơ đãng nói: “Đúng rồi, tài sản mà trước kia nhà mình giao nộp”
Lục Mạn Hương không nghi ngờ cô, vô tư đáp lời: “Không phải giao nộp hết rồi,
chỉ còn lại một căn nhà gỗ sao?
Nghe vậy, huyết áp của Lục Mạn Mạn tăng lên, đều đã giao nộp?
Tại sao lại giao nộp? Bị lừa đá vào đầu à mà lại đưa ra quyết định như vậy?
Người chị này không hề trách móc, mà ngược lại còn an ủi cô.
Nói như vậy không lẽ là nguyên chủ cố chấp, hay nói cách khác là khăng khăng
làm theo ý mình, muốn nộp lên sao?
Đó là gia sản khó khăn lắm mới được trả lại.
Tại sao lại nộp lên, để cho Chu Nghiêm Phong có danh tiếng tốt?
Coi như là nguyên chủ vì lợi ích cá nhân không quan tâm đến tình hình của chị
ruột, nhưng chẳng lẽ cầm phần gia sản kia, làm một người phụ nữ độc thân giàu
có không phải sướng hơn à?
Nếu là cha mẹ của nguyên chủ, rất có thể Lục Mạn Mạn sẽ giận đến mức bật nắp
quan tài dậy bóp chết cô ta.
Lục Mạn Hương dường như phát hiện ra tâm trạng của em gái không được tốt, cô
ấy nhanh chóng nhẹ nhàng an ủi,’Em yên tâm, chuyện này chị chưa bao giờ trách
em, em làm như vậy là đúng. Em rể không phải người bình thường, chúng ta nộp
hết của cải, cũng tốt cho danh tiếng của chú ấy”
Vậy mà Lục Mạn Hương có thể nuông chiều em gái đến mức giao nộp một nửa tài
sản của cô ấy. Lục Mạn Mạn không biết nên nói là cô ấy ngu thật hay ngu giả.
Bề ngoài, cô và các em kế của mình vui vẻ thân thiết như tay với chân, nhưng
trong thâm tâm lại tranh đấu đến sống đi chết lại, cha ruột cũng đạo đức giả
như vậy.
Chillllllll girl !
Mặc dù tiền tiêu không hết nhưng vẫn tranh giành. Tại sao lại tranh giành? Bởi vì
tiền là một thứ đồ tốt, tất nhiên càng nhiều đồ tốt càng tốt.
Lục Mạn Mạn chỉ cảm thấy thế giới này quá huyền ảo. Xung quanh cô có rất nhiều
người giàu có gây ra họa vì tiền bạc, vì tiền mà xa cách, anh chị em cãi nhau, bất
hòa như nước với lửa, thậm chí còn cửa nát nhà tan, vợ chồng ly tán.
mang-theo-nhai-con/44.html]
Mí mắt Lục Mạn Mạn giật giật, cô quyết định nhanh chóng dừng câu chuyện lại,
nghiêng đầu gọi nhân viên phục vụ lấy hai đĩa thịt.
Lục Mạn Mạn miễn cưỡng đè nén cảm xúc, hỏi về ngôi nhà gỗ kia.
Lục Mạn Hương nhìn cô một cách kỳ lạ: “Không phải em vẫn luôn quản lý chuyện
này sao?”
May mắn thay vẫn còn một căn nhà gỗ.
Sau đó mới nói với Lục Mạn Hương: “Chị về câm hộp cơm đến đây, mang hai đĩa
thịt về nhà”
Mặt Lục Mạn Hương hơi đỏ, cô ấy từ chối,’Không cần đâu, Mạn Mạn”
Quả nhiên nghe thấy giọng điệu cương quyết của Lục Mạn Mạn, Lục Mạn Hương
không nói thêm nữa, nghe lời vê nhà lấy hộp cơm.
Cô thấy chị này của nguyên chủ là một người có tính cách dịu dàng, không tranh
không cướp, không biết phản bác lại ý kiến của nguyên chủ.
Lục Mạn Mạn: “Bảo chị câm thì chị cầm đi”
Cuối cùng cô ấy cầm hộp cơm tới, ngoài ra còn xách theo túi lớn túi nhỏ, có đậu
và cà tím mới hái ngoài ruộng, một túi bột ngô tự xay, một ít đậu đồng tiên, cùng
mấy nhánh hành và tỏi.
Lục Mạn Mạn vừa nhìn thấy lập tức nhức đầu, để cô xách mấy thứ này về?
Phải biết rằng ngoại trừ một vài đồ dùng cần thiết hàng ngày, từ trước đến nay ra
khỏi cửa, ngay cả hành lý đại tiểu thư cũng lười mang theo, toàn là đi đến đâu thì
mua đến đấy.
“Toàn là đồ không đáng tiền, nhà tự trông, em mang về”
Lục Mạn Hương vừa nói vừa ngẩng đầu, thấy nét mặt do dự của Lục Mạn Mạn,
cô ấy chợt ngậm miệng, phải rồi, ngay cả cô ấy cũng nói là không đáng tiền, như
vậy sao có thể để em gái mang đi?
Em gái luôn kiêu hãnh và kiêu ngạo, có thể đến thăm cô ấy một tí đã là chuyện
hiếm thấy, mang theo một đống đồ không thể đặt lên bàn ăn quay về, sợ rằng sẽ
bị chê cười.
Cô ấy vội vàng sửa lại lời nói: “Chị không có đồ gì tốt để cho em, chờ đến Tết, chị
tiết kiệm được tiền, chị mua cho em ít”
Chưa nói hết câu, Lục Mạn Mạn đã nhận lấy đồ, Rất tốt, vê nhà em sẽ ăn ngay”
Mắt Lục Mạn Hương lập tức sáng lên, trên mặt xuất hiện nụ cười,’Trước kia em
thích ăn đậu đồng tiền nhất, trong thành phố nghiền cái đó quá phiền phức, lần tới
chị sẽ dành dụm nhiều đậu nành hơn, để em cầm đi nhiều hơn”
Hai cái miệng nhỏ đồng thanh đáp: “Vâng ạ”
Lục Mạn Mạn không biết rằng vừa rồi Lục Mạn Hương về nhà, muốn mang ít đồ
cho em gái đã bị mẹ chồng nói xỏ nói xiên, chỉ tay mắng mỏ, mắng cô ấy không
biết vơ vét lợi dụng em rể, ngược lại chỉ biết cầm đồ nhà chồng đi gia tăng tình
nghĩa.