Kết quả là rất nhanh cô đã phát hiện ra ngồi trong chiếc xe này đúng là mang vạ,
tiếng động quá lớn. Tiếng ồn lớn, dưới mông lắc lư như ngồi ngay trên động cơ.
Phải biết rằng lòng bàn chân và bắp chân vừa lê lết của cô vẫn đang đau nhói.
Cô quay đầu nhìn Chu Nghiêm Phong, người đàn ông già mặc quân phục bình
tĩnh, vững vàng ngồi đó, như thể cho dù trời có sập xuống cũng vẫn bất động như
một ngọn núi.
Khi Lục Mạn Mạn không ổn, cô không muốn người khác được ổn. Dáng vẻ của
người đàn ông già lập tức kích động sự nghịch ngợm của cô hoạt động trở lại.
Cô dựa vào người đàn ông như người không xương, cố tình trêu chọc anh một
lúc, muốn khiến anh tức giận mà không thể trút, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc,
cô lại nghĩ rằng thôi bỏ đi.
Nghĩ đến nguyên chủ đối xử với hai cháu trai của Chu Nghiêm Phong trong
nguyên tác, ban đầu chỉ đơn giản là thờ ơ, bới móc, sau này thì lạnh lùng, ngược
đãi, cuối cùng lại cắm sừng Chu Nghiêm Phong, càng nghĩ càng thấy giống yêu
quá hóa hận.
Nếu không, dựa vào tính cách ích kỉ, chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân của nguyên chủ,
sao có thể làm đến mức kia.
Cuộc hôn nhân này rõ ràng là nam mạnh nữ yếu, quyền chủ động nằm trong tay
của Chu Nghiêm Phong.
Một gia tài lớn hoàn toàn có thể cho phép cô ta trải qua cuộc sống giàu có, tự do,
thậm chí còn tốt hơn nhiều so với cuộc sống bây giờ. Tuy nhiên cô ta lại đi ngược
lại với bản chất bản đầu, chọn cách buông tay, điều duy nhất có thể giải thích là
cô ta đã yêu Chu Nghiêm Phong, không những muốn sống cùng anh, mà còn
muốn chiếm được trái tim anh.
Phải biết rằng ban đầu nguyên chủ kết hôn, có lẽ cũng vì muốn thoát khỏi cuộc
sống ban đầu của mình.
Điều này xét từ thái độ xa lạnh nhạt, thờ ơ của Chu Nghiêm Phong, cùng với việc
đến tận bây giờ hai người vẫn chưa trải qua cuộc sống vợ chồng thật sự. Chu
Nghiêm Phong sống qua ngày như một người bạn, coi vợ như bạn cùng phòng.
Cô suy xét lại tin tức lấy được từ chị gái của nguyên chủ, theo lời chị gái của
nguyên chủ, nguyên chủ rất coi trọng cuộc hôn nhân này, chính xác là rất coi
trọng Chu Nghiêm Phong, thậm chí còn nịnh nọt và lấy lòng, sợ ảnh hưởng đến
danh tiếng của anh nên đã bỏ qua một phần gia sản lớn. Trên thực tế, rất có thể
cô ta thật sự thích Chu Nghiêm Phong.
Nhưng bây giờ liên quan đến tung tích của căn nhà gỗ kia, Lục Mạn Mạn dám
khẳng định Chu Nghiêm Phong biết rõ hơn bất kì ai khác.
Lục Mạn Mạn sắp xếp lại bản chất của của cuộc hôn nhân này, biết một người
đàn ông như Chu Nghiêm Phong, dù có xuất sắc đến đâu đi chăng nữa thì cũng
không thể yêu. Gạt sai lâm của nguyên chủ sang một bên, cho dù đã kết hôn,
người đàn ông này cũng sẽ không chạm vào vợ mình, anh sẽ luôn tài giỏi, lạnh
lùng và đây mạnh mẽ.
Lục Mạn Mạn dù có thèm thuồng thân thể của anh đến đâu thì cũng thể ở bên anh
cả đời. Huống hồ bản thân cô không hề cảm thấy hứng thú khi bị cuộc hôn nhân
này vây quanh.
Chillllllll girl !
Mà Chu Nghiêm Phong nói đi là đi, phong cách mạnh mẽ vang dội, không nhìn ra
là anh có tình cảm gì với nguyên chủ.
Cô phải làm sao để moi ra được từ miệng anh mà không khiến anh nghi ngờ?
mang-theo-nhai-con/47.html]
Chiếc xe chạy vào đại viện của quân khu trong ánh nắng chiều, không lâu sau thì
dừng lại bên ngoài căn nhà hai tâng.
Tiểu Từ nói: “Thủ trưởng, đến nhà rồi”
Vừa nói vừa xuống mở cửa xe.
Thấy Chu Nghiêm Phong mở mắt ra, Lục Mạn Mạn vội vàng hạ thấp tư thế, mong
chờ nhìn sang.
Chu Nghiêm Phong: “2?”
Đôi môi đỏ mọng của Lục Mạn Mạn hơi hé mở, như đang xấu hổ, đáng thương.
Cô lắp bắp nói: “Chân em vẫn còn đau, hình như bị phồng rộp rồi”
Bây giờ Lục Mạn Mạn nhớ lại, vừa rồi Chu Nghiêm Phong bế cô về xe là chuyện
ngoài dự kiến, có thể vì hai nguyên nhân. Thứ nhất là đơn giản cảm thấy chân cô
bị đau, bế cô về xe phù hợp với phong cách giải quyết vấn đề với hiệu suất cao
của anh. Dù sao cũng là vợ trên danh nghĩa, cho dù anh không yêu, cũng không
thể nhờ Tiểu Từ giúp có đúng không?
Thứ hai là, có lẽ là biểu cảm vô tình nào đó của cô đã khiến anh động lòng trắc
ẩn.
Cô cố gắng che giấu biểu cảm của mình, ngoan ngoãn nói: “Cám ơn anh”
Hàng trăm thanh thép được tôi luyện thành những ngón tay mềm mại (*), cô làm
như vậy sẽ không sao chứ?
Lục Mạn Mạn lập tức mở cờ trong bụng.
Quả nhiên khi cô hạ thấp phong thái để đổi lấy sự thương hại, Chu Nghiêm Phong
im lặng một lúc, giọng nói luôn bình tĩnh chứa đựng vẻ bất đắc dĩ hiếm có: “Tôi
cõng em”
(*) Đây là phép ẩn dụ chỉ việc làm mềm, làm tan chảy tính khí cứng rắn.
Móng heo lớn đúng là đầu hàng dáng vẻ này.
Lục Mạn Mạn cảm thấy nguyên nhân thứ hai hơi nực cười, có điều nghĩ tới nghĩ
lui, đối với một người trời sinh đã không màng đến chuyện tình cảm như Chu
Nghiêm Phong, nằm cùng cô trên một chiếc giường mà không dao động thì mấy
hành động đơn giản cũng không thể chọc anh dao động được. Còn không bằng
giả làm bạch liên hoa nhu nhược, không thể tự chăm sóc bản thân, kích thích
mong muốn bảo vệ kẻ yếu của anh.
Không thể không nói rằng chiều cao và dáng người của người đàn ông này quá
vượt trội, tấm lưng rộng phẳng tràn đầy cảm giác an toàn.