Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con

Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con - 48



Suốt quá trình, Chu Nghiêm Phong đều bình tĩnh như cũ, xuống xe đi vòng qua

phía Lục Mạn Mạn, dặn dò Tiểu Từ lát nữa mang những thứ Lục Mạn Mạn mang

về vào trong nhà, kế đó bảo Lục Mạn Mạn trèo lên lưng anh.

Lúc này Lục Mạn Mạn cũng không giở trò bỡn cợt, ví dụ như cố ý đè nơi cao vút

mềm mại kia lên, hoặc là vòng hai chân ôm lấy eo anh. Cô ngoan ngoãn, thậm chí

hơi dè dặt leo lên lưng người đàn ông, hai tay tự nhiên đặt ở hai bên vai anh.

Mặt Tiểu Từ đỏ bừng, rõ ràng cậu ấy chỉ tới mở cửa xe, tại sao lại để cậu ấy nhìn

thấy cảnh tượng ấn ái này? Tại sao?

Lục Mạn Mạn nhíu mày, khấu khí rất lớn, người kia là ai mà đứng trong nhà người

khác lại hung hăng càn quấy như vậy?

Thể trạng này ai mà không mê.

Lục Mạn Mạn cố nén sự xúc động muốn bóp cơ bắp của anh, đợi lát nữa về làm

việc chính. Kết quả là người đàn ông vừa cõng cô vào cửa thì đã nghe thấy một

giọng nữ xa lạ không biết đang nổi giận với ai: “Không nhìn thử xem đây là nơi

nào, là nơi mà dì có thể đến à?”

Anh thật sự rất khỏe, cõng mà chỉ cần dùng tay đỡ hai chân của cô một cách

tượng trưng, có thể đi lại một cách vững vàng.

Cô ngước mắt lên, thấy một đồng chí nữ trẻ tuổi, dáng vẻ trắng trẻo xinh đẹp với

hai bím tóc hai bên, người mặc một chiếc váy kẻ nhỏ.

Chiếc cằm kiêng căng hất lên, thần thái không để ai vào trong mắt, có thể nhìn ra

là một cô gái của một gia đình giàu có nào đó.

Lý Tri Phương đứng ở phía đối diện cô gái, Lục Mạn Mạn thấy mặc dù tính tình Lý

Tri Phương kiêu ngạo, đa phần đều khinh thường việc xích mích với người khác,

nhưng cũng không phải kiểu người dễ chịu thua thiệt.

Hết lần này tới lần khác đối mặt với sự sỉ nhục, cô ấy không chỉ không không

phản kích, ngược lại còn chọn cách né tránh.

“Lần sau tôi lại đến” Khuôn mặt Lý Tri Phương lúc đỏ lúc trắng nói với dì Điền,

sau đó xoay người cúi đầu muốn rời đi.

Cô gái nhỏ vẫn chưa chịu bỏ qua: “Dì”

Chợt thấy bóng người đẹp trai, cao ráo, ánh mắt cô ấy sáng lên, cất giọng nói:

“Anh Nghiêm Phong, anh vê rồi!”

Chu Nghiêm Phong vẫn bình chân như vại, anh có cha mẹ có anh trai, ngoài ra

còn có một em gái, mặc dù Lục Mạn Mạn chưa gặp, nhưng có em gái ruột nào

dám gọi thẳng tên của anh trai mình không?

Nhìn biểu cảm của Chu Nghiêm Phong, Lục Mạn Mạn biết đây là cô gái ngưỡng

mộ anh.

Lục Mạn Mạn dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là đã xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên cô lại cúi đầu xuống, cố ý tỏ ra ngạc nhiên hỏi người đàn ông: “Đây là

em gái của anh sao? Gọi anh rất thân thiết”

Lục Mạn Mạn vừa nói ra lời này, chưa nói đến cô gái nhỏ kia mặt đỏ tía tai, xấu

hổ muốn chui xuống đất, mà dì Điền với Lý Tri Phương nghe thấy cũng đều cảm

thấy xấu hổ, bối rối.

mang-theo-nhai-con/48.html]

Ban đầu cô muốn mở tiệm làm đẹp ở nhà, nhưng Chu Nghiêm Phong nói đợi cô

lấy được giấy chứng nhận rồi kinh doanh cũng không muộn. Bây giờ trong nhà

xuất hiện một hai người khác, kẻ ngu mới không biết chuyện là gì đang xảy ra.

Lục Mạn Mạn cũng nhìn anh chằm chằm, muốn xem anh sẽ có biểu hiện gì.

Cô gái nhỏ kia và Lý Tri Phương có quan hệ gì, tại sao lại dám trắng trợn sỉ nhục

Lý Tri Phương? Tạm thời Lục Mạn Mạn không biết nguyên nhân, nhưng dáng vẻ

của cô gái này rõ ràng là muốn mượn cớ tới làm đẹp để gặp “anh Nghiêm Phong”,

nếu không đã không xuất hiện ở nhà cô.

Tất nhiên Lục Mạn Mạn chọn lên tâng.

Kết quả. người này không biết xấu hổ sao? Trên mặt anh không có một chút lúng

túng nào, giống như không có chuyện gì xảy ra, ngược lại còn quay mặt sang hỏi

cô: “Lên tâng hay để em ở đây?”

Lục Mạn Mạn không quan tâm Chu Nghiêm Phong chọc vào hoa đào này từ bao

giờ, chỉ đơn giản là muốn lên tầng tránh tình huống này.

Có điều cho dù là ai, ánh mắt cũng đều vô thức nhìn về phía Chu Nghiêm Phong.

Lục Mạn Mạn: ”’

Lục Mạn Mạn đợi ở trên tâng, để dì Điền có thời gian mời những người khác đi, đi

theo cô mấy ngày nay, cô tin là dì Điền có thể hiểu ý.

Cuối cùng, tính toán bao nhiêu cũng không ngờ rằng cô gái nhỏ vừa rồi vẫn còn

xấu hổ muốn chui xuống đất, lúc này bỗng nhảy ra ngoài, gãi đúng chỗ ngứa:

“Đồng chí Lục, chân cô không sao chứ, sao lại để, để cho. anh ấy cõng, hôm

nay tôi cố ý tới đây làm đẹp, đã chờ cô một lúc lâu!”

Khi anh không có ở nhà, cô có thể làm xằng làm bậy, nhưng mỗi lân “múa” dưới

mắt anh, cô đều không thể vượt qua.

Anh cởi áo khoác treo lên, rót một tách trà nóng, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn

cách chỗ Lục Mạn Mạn không xa, thong thả uống trà.

Đã vậy còn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Lục Mạn Mạn một cái, biểu cảm hết sức

châm chọc.

Sau đó đặt Lục Mạn Mạn lên ghế sofa.

Ngay khi Lục Mạn Mạn không nói nên lời, Chu Nghiêm Phong sợ người khác

không được chết tử tế nói: “Xem ra em phải giữ chặt chân khách hàng

trước”

Trang nghiêm chờ xem kịch vui.

Thấy tình hình không ổn, dì Điền lập tức chạy ra vây lấy Lục Mạn Mạn, than ngắn

thở dài,’Sao thế này, có phải bị treo chân không, liệu có bị thương đến xương

không, có cần tìm bác sĩ”

Còn nữa, rõ ràng Đinh Tú không có ý tốt với Lục Mạn Mạn.

Chillllllll girl !

Nhưng mà một người lạnh lùng như Chu Nghiêm Phong lại cõng Lục Mạn Mạn về,

chắc chắn là Lục Mạn Mạn đã bị thương ở đâu rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.