Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con

Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con - 49



Lý Tri Phương tự biết thân phận của mình rất lúng túng, không biết Chu Nghiêm

Phong sẽ nghĩ gì khi thấy cô ấy ở đây. Nếu biết cô ấy và Lục Mạn Mạn nhân lúc

không có ai ở nhà qua lại thân thiết, không biết anh có giận Lục Mạn Mạn không?

Cô ấy không dám tiếp tục ở lại đây nữa.

Cô ấy không nhịn được thấp giọng nói: “Chúng tôi đi trước đây, ngày mai nếu có

việc gì sẽ tới sau, để đồng chí Lục nghỉ ngơi”

Đinh Tú cãi lại: “Dì có quyền lên tiếng ở đây à?”

Sau đó, cô ta giãm đôi xăng-đan nhựa đi tới trước mặt Lục Mạn Mạn, thần thái

kiêu ngạo: “Đồng chí Lục, tôi thấy cô cũng không sứt đầu mẻ trán gì, làm đẹp cho

tôi trước đi, tốc độ nhanh một chút, buổi tối tôi còn có việc”

Ngữ điệu tùy ý sai bảo, không để Lục Mạn Mạn vào trong mắt.

Dì Điềm và Lý Tri Phương đều không kiềm chế được biểu cảm trên mặt, chỉ có

Chu Nghiêm Phong là giống như một người ngoài cuộc, vẻ mặt ung dung uống

một hớp trà nóng.

Lúc này, thay vì tức giận, Lục Mạn Mạn chỉ cười,’Cô họ gì?”

“Đinh, tôi tên là Đinh Tú”

“Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Mười tám tuổi”

Hôm nay khi trở lại, nghe nói Lục Mạn Mạn mở một tiệm làm đẹp, cô ta vốn muốn

mượn cớ tới làm đẹp để cố tình gây khó dễ cho Lục Mạn Mạn, không ngờ là bản

thân lại kém cỏi như vậy, Lục Mạn Mạn vừa nói vài câu, cô ta đã câm nín không

nói lên lời. Cô ta dừng lại một lát, cãi lại với khuôn mặt tái nhợt: “Tôi, vừa rồi tôi

chỉ lỡ lời thôi!”

Lục Mạn Mạn có chuyện muốn nói, cô thành khẩn nói: “Cô trẻ tuổi như vậy bắt

chước người ta làm đẹp làm gì, vê nhà bổ sung vitamin C là được. Còn nữa, năm

nay cô mới mười tám tuổi, lão Chu nhà tôi ba mươi hai tuổi rồi. Vừa nãy cô không

nên gọi là anh Nghiêm Phong, phải gọi là chú Nghiêm Phong. Mà cũng không

đúng, không nên gọi thẳng tên, như vậy quá thân thiết, phải gọi là chú Chu”

Tâm tư nhỏ của Đinh Tú đối với Chu Nghiêm Phong đã bị Lục Mạn Mạn vạch trần,

cùng với ánh mắt khiến người khác không có chỗ chui của Chu Nghiêm Phong,

người cô ta đỏ từ mặt xuống cổ, thậm chí còn xấu hổ hơn cả lúc trước.

Lần này ngược lại Chu Nghiêm Phong lại rất phối hợp gật đầu, sau đó nhìn Đinh

Tú với vẻ mặt mơ hồ.

Sau đó quay đầu hỏi Chu Nghiêm Phong: “Đúng không, đồng chí lão Chu?”

Vì Lý Tri Phương, cô ta cãi nhau với cha không ở nhà nữa, hơn nữa Chu Nghiêm

Phong đã kết hôn rồi, kết hôn thì kết hôn, nhưng lại không tìm một nhà môn đăng

hộ đối, mà tìm tiểu thư của một nhà tư bản hết thời. Có thể nói, cô ta cực kì ghét

Lục Mạn Mạn.

Nhắc đến tuổi tác, Đinh Tú nắm lấy hai bím tóc trước ngực, không giấu được sự

đắc ý, như kiểu có cảm giác hơn hẳn người hơn hai mươi tuổi là Lục Mạn Mạn.

Lý Tri Phương xin lỗi Lục Mạn Mạn, đuổi sát theo sau cô ta.

Vẻ mặt Đinh Tú như thể trời sập xuống vậy. Cuối cùng, cô ta ra vẻ nuốt nước mắt

chịu nhục gọi “chú Chu”, sau đó vừa khóc vừa chạy đi như kiểu tín ngưỡng sụp

đổ.

Lục Mạn Mạn nhẹ nhàng nói: “, bây giờ sửa lại vẫn chưa muộn”

Chillllllll girl !

mang-theo-nhai-con/49.html]

Liên quan đến việc đã bảo nhiều lần mà cô vẫn muốn làm đẹp tại nhà.

Lục Mạn Mạn âm thâm liếc mắt, mới như vậy mà đã thôi rồi, cô gái nhỏ cũng quá

yếu đuối. Sau đó vừa ngước mắt lên, cô đã bắt gặp ánh mắt không rõ ràng của

Chu Nghiêm Phong.

Dáng vẻ như muốn tính sổ với cô.

Di Điên cũng như được giải thoát, cắm đầu đi xuống phòng bếp.

Lục Mạn Mạn chột dạ né tránh ánh mắt, không, cô chột dạ cái quái gì chứ, rõ ràng

là cô đang đứng dưới mái hiên, không cúi đầu không được.

Thời đại của Lục Mạn Mạn rất thịnh hành cách gọi “anh trai nhỏ’,/’chị gái nhỏ’,’đại

ca”, tại sao lại vậy, tại vì mọi người quan niệm tinh thân và vẻ ngoài càng trẻ càng

tốt. Ba mươi tuổi, nếu theo tuổi tác phải gọi là cô là chú, nhưng đại đa số mọi

người đều không vui khi bị gọi như thế.

Đồng chí lão Chu.

Chu Nguyên Phong đột nhiên ngồi dậy, cắt ngang lời cô: “Gọi tôi là gì?”

Cô không thể không nghe theo chân lý thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự

sẽ bị nghiêm trị: “Đồng chí lão Chu, không phải em cố tình không nghe theo đề

nghị của anh, kinh doanh ở nhà, em có chỗ khó xử của em”

Chẳng lẽ gọi sai sao?

Cô vốn dĩ muốn nhân cơ hội này để tìm tung tích của ngôi nhà gỗ, nhưng bây giờ

kế hoạch đã bị xáo trộn.

Nhưng bây giờ thì khác, một người đàn ông trung niên ngoài ba mươi như Chu

Nghiêm Phong, những người vợ ở nhà thường gọi là lão X.

Lục Mạn Mạn cố tình quan sát những chi tiết này, không hề cảm thấy có vấn đề ở

đây, hơn nữa trước kia cô đều gọi anh trước mặt người ngoài bằng xưng hô này.

Lúc Đinh Tú gọi anh là chú Chu, anh cũng không đồng tình.

Chẳng lẽ “lão Chu” không có lỗi, mà ở “Đồng chí”?

Đồng chí, đồng chí, cùng chí hướng mới gọi là đồng chí.

Lục Mạn Mạn biết, người đàn ông già đang âm thầm giêu cợt cô không xứng đáng

làm đồng chí với anh.

Không có gì lạ khi Lục Mạn Mạn không cùng chí hướng với anh.

Vì vậy cái gì mà đồng chí lão Chu, chính xác phải gọi là lão Chu mới đúng.

Cô sửa lại: “Lão”

Cô nói đến sung sướng, duỗi một ngón tay ấn tới ấn lui trên mặt Chu Nghiêm

Phong.

Một cơ quan nào đó trong đầu Lục Mạn Mạn đột nhiên được khai thông, người

đàn ông này không phải chê cách gọi đồng chí, rõ ràng là anh tưởng cô chê anh

già.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.