Lục Mạn Mạn suýt chút nữa đã bị anh làm cho tức chết, trong lòng trợn mắt
khinh thường vô số lần, ngoài mặt vẫn phải kìm nén sự bực bội rồi gượng cười,
nhích mông sang một bên.
Trên đời làm sao có người khiến người khác thấy ghét như vậy.
Quả nhiên Chu Nghiêm Phong hất cằm ra hiệu đi sang bên kia, dùng cái giọng
không cho phép nghi ngờ nói: “Ngồi xuống, ngồi sang bên kia đi”
Lúc này Chu Nghiêm Phong mới vươn tay nắm lấy chân cô.
Lục Mạn Mạn: “22”
Động tác của anh có thể nói là vừa nhanh vừa chính xác.
Chu Nghiêm Phong bắt đầu ra tay.
Sau khi dùng bông gòn thấm cồn chà xung quanh vết mụn nước, dùng kim chọc
một lỗ trên mụn nước, dùng bông gòn sạch thấm chất lỏng chảy ra.
Lục Mạn Mạn không hiểu những chuyện này, vừa đúng lúc thấy anh không vừa
mắt, anh nói thêm hai câu cũng thấy đấy là giày vò đau khổ, cô thúc giục: “Được
rồi, anh nhanh lên đi”
Chu Nghiêm Phong cau mày: “Chịu đựng chút nữa”
Chu Nghiêm Phong chịu đựng sự tra tấn của cô mà không nhúc nhích, đè chân cô
xuống rắc thuốc bột lên.
Lúc rắc thuốc bột Lục Mạn Mạn suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, lúc này cô
thật sự bật khóc, hình tượng cũng không cần, vùi mặt vào vai Chu Nghiêm Phong,
nước mắt nước mũi chảy ra thút tha thút thít.
Nhưng Lục Mạn Mạn không ngờ chọc vỡ mụn nước lại đau như vậy, trong nháy
mắt cô đau đớn như chết đi sống lại, suýt nữa rơi nước mắt, không kìm được
vươn tay ra nắm lấy cánh tay Chu Nghiêm Phong rồi nhéo một cái, tức giận gào
lên: “Đau, đau, đau quái”
Lục Mạn Mạn: “Không chịu đựng được”
Chu Nghiêm Phong: “Nghĩ vê Vạn lý Trường chinh đi”
Lục Mạn Mạn càng khóc to hơn.
Người trung quốc có câu, muốn biết khổ hay không hãy nghĩ vê Vạn lý Trường
chinh, muốn biết mệt hay không, hãy nghĩ đến các cha anh ta thuở cách mạng,
nghĩa bóng của câu này là có khổ, có mệt thì nghĩ đến ngày xưa để biết mệt khổ
của mình chưa thấm vào đâu.
*Vạn lý Trường chinh, tên đầy đủ là Nhị vạn ngũ thiên lý trường chinh, là một cuộc
rút lui quân sự của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa, với hành trình dài 25 ngàn
dặm (12. 000 km)*, bắt đầu từ Giang Tây, tiến về phía tây tới Tây Tạng rồi đi
ngược lên phía bắc, tới tận Diên An của tỉnh Thiểm Tây.
mang-theo-nhai-con/53.html]
Chu Nghiêm Phong nhíu mày: “Còn muốn tiếp tục không?”
Lục Mạn Mạn thút tha thút thít đáp: “. Muốn”
Chu Nghiêm Phong không giấu giếm nhướng mày, tự hỏi có phải đã bị người phụ
nữ này lừa gạt hay không, lại thấy hơi ngoài ý muốn.
Anh nói: “Được, vậy tôi tiếp tục”.
Không thể không nói là anh thực sự chẳng có lấy một chút thương hoa tiếc ngọc
nào, cho dù Lục Mạn Mạn đau khổ kêu gào, khóc đến mưa lê hoa đái vũ, cũng
không mở miệng ra an ủi lấy một lời, động tác trên tay cũng không chân chừ tí
nào cả.
Nhưng mà khi quá trình này cuối cùng cũng kết thúc, Lục Mạn Mạn lấy khăn tay
lau nước mắt, chỉnh trang lại rồi ngồi dậy, thấy vai anh ướt sũng, trên đó không
chỉ có nước mắt của cô, mà mơ hồ còn có cả nước bọt do cô gặm cắn, mà tay áo
sơ mi thì không cần phải nói, trên đó còn dính đầy vết tích do cô giày vò.
Lục Mạn Mạn ít nhiều gì cũng thấy mất mặn, thấy Chu Nghiêm Phong cũng đang
im lặng, ngay khi thoát khỏi cô là lập tức đứng dậy cách xa cô ra.
Dù như vậy Lục Mạn Mạn vẫn không quên chuyện chính, nhân cơ hội này nói:
“Hôm nay em đến nhà chị gái một chuyến, kể cho chị ấy nghe về chuyện liên quan
đến bức tranh kia, chị ấy bảo em cất kỹ kĩ đi, trong tương lai là một kỷ niệm rất
tốt”
Kết quả là chỉ hời hợt nói hai câu như vậy, như thể tất cả những gì anh quan tâm
là liệu cô có che giấu sự tôn tại của bức tranh kia với chị gái của nguyên chủ hay
không, kết quả của cuộc thương lượng của bọn họ ra sao cũng không quan trọng.
Chillllllll girl !
Ngay từ đầu anh đã nói trong điện thoại, nói Lục Mạn Mạn vẫn còn một người chị
ruột, bức tranh không chỉ thuộc về một mình cô.
Nhưng dù sao anh cũng là đại ca trong quân đội, tính chính trực không thể so với
người thường, Lục Mạn Mạn có thể nhìn ra anh là một người đàn ông có đạo đức,
không thể dung thứ cho hành vi vô đạo đức như vậy trong mắt anh.
Lục Mạn Mạn khi đó nghe thấy vậy trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái,
cảm thấy người đàn ông đang hướng khuỷu tay ra ngoài, theo lý mà nói thì bọn
họ là vợ chồng, không người chồng nào lại cho rằng vợ mình đang chiếm hời của
nhà mẹ đẻ.
Những lời đó ít nhiều gì cũng là một lời mang ý cảnh cáo, khuyên Lục Mạn Mạn
không nên cố ý xâm phạm quyền lợi của chị mình.
Tóm lại là cô vẫn tưởng anh rất coi trọng chuyện này.
Chu Nghiêm Phong cất cái kim đi, ném bông gòn đã qua sử dụng vào thùng rác
trong góc, nghe thấy vậy nhưng có vẻ không hứng thú lắm, chỉ nói như kiểu có
cũng được mà không có cũng chẳng sao: “Vậy sao, chuyện của hai chị em em, tự
hai người thương lượng xong là được rồi”
Chu Nghiêm Phong vứt rác xong, thu dọn bông gòn, cồn y tế và bột thuốc còn
sót lại, dường như cũng chợt nhớ đến điều gì đó giống cô, nghiêng người nói:
“Đúng rồi”
Cán bộ lãnh đạo kiêm chế những người xung quanh mình đặc biệt là vợ mình thì
cũng không có gì là kỳ lạ, nhưng anh đang cố gắng kiêm chế cô của trước kia,
hay là cô của bây giờ?
Lục Mạn Mạn vừa nghĩ suy nghĩ cẩn thận đã thấy vô cùng sợ hãi, lúc tìm hiểu vê
chuyện căn nhà gỗ càng phải thận trọng hơn, cô siết chặt ngón tay, giống như
chợt nhớ ra điều gì đó: “Đúng vậy.