Lục Mạn Mạn nhìn về phía khác, nơi có một chiếc bàn làm việc lớn, cô tưởng
tượng Chu Nghiêm Phong đang ngôi đó với đủ loại tài liệu chất đống trên tay, vùi
đầu vào đống tài liệu, nhưng bàn làm việc sạch sẽ ngăn nắp, bên trên chỉ có một
ống đựng bút, trong đó có một vài cây bút, cũng không có nhiều tài liệu .
Nhưng Lục Mạn Mạn cũng không nghĩ nhiều, bị những cuốn sách trên giá sách
của anh hấp dẫn, xuyên qua cửa tủ kính nhìn xem trong đó có sách gì, không đọc
cũng không sao, vừa lướt qua đã thấy giật mình, người này có kiến thức rộng
thật, bỏ qua các sách về quân sự qua một bên không nói làm gì, vậy mà có thể
nhảy từ thiên văn, địa lý, toán học, cơ khí đến các tác phẩm văn học, thơ ca hiện
đại, trong đó có cả mấy cuốn sách văn học nguyên bản bằng tiếng nước ngoài.
Lục Mạn Mạn hơi nhướng mày, đoán là ngày thường dì Điền sẽ giúp anh thay ga
trải giường và vỏ chăn, còn anh sẽ tự mình dọn dẹp phòng ốc.
Lục Mạn Mạn có hơi nghỉ ngờ: “Sao em lại cảm thấy bìa sách sắp bị lật giở rách
luôn rồi?” Chu Nghiêm Phong kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, thản nhiên lên
tiếng, bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì đó, khẽ quay đầu liếc mắt nhìn ra ngoài,
thấy cô đang ghé trên cửa tủ kính nhìn một cuốn sách nước ngoài về tình yêu.
Ánh mắt anh lóe lên,”Trình tiếng Anh bình thường, mấy cuốn sách ngoại ngữ chất
đầy giá sách đó, tôi xem chả hiểu gì”
Lục Mạn Mạn không nhịn được hỏi: “Anh đã đọc tất cả những cuốn sách này
chưa?”
“Cũng đủ dùng”
Anh lập tức hỏi tiếp: “Em thích đọc sách à? Nghe Chu Bình nói trình tiếng Anh của
em không tệ’
Gia đình nguyên chủ rất coi trọng việc giáo dục con cái, trong sách có nói
nguyên chủ và chị gái khi còn nhỏ, trong nhà còn đặc biệt thuê một giáo viên dạy
tiếng Anh, Lục Mạn Mạn không thể phủ nhận được.
Chu Nghiêm Phong,. Là sách cũ’
Cô nói.
Ai ngờ vừa nói xong câu này, Chu Nghiêm Phong đã lấy một cái chìa khóa từ
trong chùm chìa khóa ra, đặt ở trên bàn: “Sau này muốn đọc sách thì tự mình vào
lấy đi”
Những suy nghĩ nhỏ nhặt đó thực sự không đáng để chú ý.
Trên mặt cô nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc, Chu Nghiêm Phong tin tưởng một người
dù có che giấu bao nhiêu, biểu cảm trong lúc nhất thời cũng không lừa được
người khác, huống chi cô còn có thể bày ra sơ hở lớn như vậy.
Lục Mạn Mạn buột miệng: “Phòng sách của anh không phải là chỗ bí mật sao?”
Thay vì ngăn cản cô tham gia vào các hoạt động bí mật, tốt hơn là nên điều chỉnh
hành vi của cô, ngăn cô ra ngoài gây rắc rối cho anh.
Còn bảo vệ tốt sự trong sạch của anh.
Chu Nghiêm Phong mở chiếc cặp màu đen lấy tiền trợ cấp tháng này ra, thờ ơ
đáp lời, giọng điệu có chút trêu chọc: “Sao lại cảm thấy phòng sách của tôi là chỗ
bí mật?”
Lúc này, mệnh giá lớn nhất của Nhân dân tệ là tờ 10 tệ bằng giấy, còn được gọi là
Đại đoàn kết, Lục Mạn Mạn thấy Chu Nghiêm Phong lấy ra một xấp chỉnh tê như
vậy, nào còn tâm trạng thảo luận với anh cái vấn đề phòng sách có là chỗ bí mật
hay không bí mật nữa.
mang-theo-nhai-con/58.html]
Cô bước đến bàn làm việc, hai tay ngửa ra trước người, ngoan ngoãn chờ người
chồng được hời đưa tiền.
Chu Nghiêm Phong nhướng mi nhìn cô một cái, đếm tám tờ Đại đoàn kết rồi đặt
lên bàn,’Của em này, cất đi”
Lục Mạn Mạn cầm lên đếm lại một lần nữa, trước đây ba rượt vừa vung tay là cho
cả mấy chục vạn, thậm chí là mấy trăm vạn, từ trước đến nay cô chưa bao giờ
chùn tay, nhưng bây giờ Chu Nghiêm Phong chỉ cho cô vỏn vẹn có 80 tệ mà thôi,
vậy mà lại khiến cô có cảm giác biết ơn, có sự xúc động muốn cúi người xuống
nói cảm ơn ông chủ.
Haizz, quả nhiên là người nghèo thì thiển cận.
Chu Nghiêm Phong đặt cặp tài liệu sang một bên, lấy một chiếc chìa khóa nhỏ ra
vặn ngăn kéo trên cùng của bàn, ổ khóa mở ra, nhưng anh không có ý định kéo
ngăn kéo, đặt một tay ở đó, ngả người ra sau một chút, ánh mắt khẽ hạ xuống
nhìn Lục Mạn Mạn.
Nụ cười trên mặt vô cùng ngọt ngào.
Chillllllll girl !
Chu Nghiêm Phong đột nhiên ngắt lời cô: “Hôm nay ra ngoài đã đi xem căn nhà
gỗ đó rồi đúng không?”
Lục Mạn Mạn cất kỹ tiền và chìa khóa phòng sách mà Chu Nghiêm Phong đã đưa
cho cô, định rút lui ra ngoài: “Anh bận rộn, em đi’
Đôi mắt Chu Nghiêm Phong nhìn thấy dáng vẻ này của cô, gắn cho cô một cái
nhãn, đồ tham tiền.
Lục Mạn Mạn không có gì để che giấu, thậm chí bởi vì lấy được từ anh một số
tiên nhỏ, cực kỳ dễ nói chuyện: “Đúng vậy”
Cô nói cảm ơn một tiếng rồi cất tiền cẩn thận vào túi.
Mấy lời sau đó Lục Mạn Mạn không chú ý lắng nghe nữa, bởi vì cô thấy Chu
Nghiêm Phong ngồi dậy, mở ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm.
Lục Mạn Mạn chớp chớp mắt, không ngờ anh sẽ giải thích chuyện này, lại nghe
anh nói: “Em không cần vội qua bên đó, tôi đã nói chuyện với văn phòng ở đường
phố về căn nhà gỗ rồi, buổi chiều sẽ có người qua đó cùng em giải quyết chuyện
này”
“Tôi vẫn nói câu này, nếu có thể cố gắng thương lượng ra giải pháp thì hãy
thương lượng.
Anh nói: “Tiểu Từ hôm nay có việc khác, không tiện đưa em về”
“Lúc cần thiết cho bọn họ một chút đền bù”
Anh còn đẩy nó đến trước mặt cô, như thể muốn giao hết vốn liếng của mình cho
cô.
Có phải hôm nay cô được sao may mắn chiếu xuống, nên mới phát tài hả? ?
Sổ tiết kiệm đại diện cho cái gì không cần nói cũng biết.