Sau cùng, Lục Mạn Mạn cảm thấy tê dại mà mất hết sức lực, giọng nói ấm áp của
anh truyền đến bên tai cô: “Chúng ta hẹn hò đi”
“Không tốt”
“Không uống nhiều lắm, anh vẫn còn rất tỉnh táo”
Ở phía dưới có thứ gì đó cộm vào người, cô vừa di chuyển một chút, lập tức bị
anh ấn trở về chỗ cũ, cánh tay của anh vòng lại ôm lấy cô, môi anh cắn vào vành
tai của cô, giọng nói trâm thấp, khàn khàn được bao bọc bởi hơi nóng và tiếng hơi
thở hổn hển không đều bắt đầu quấn quanh tai cô, lời nói giống như đang dỗ
dành: “Mạn Mạn, đồng ý với anh đi”
Lục Mạn Mạn co rút bả vai lại, quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt lạnh lùng, đẹp
trai, tuấn tú, nhàn hạ bị nhuộm một lớp màu đỏ mỏng, không biết liệu có phải do
rượu mạnh nên say hay do sự giao động của cảm xúc, hoặc là cả hai.
Chu Nghiêm Phong vừa trả lời vừa ôm cô đặt ngồi lên trên đùi mình, bộ đồ ngủ cổ
tròn của cô làm lộ ra một phần chiếc cổ tinh tế, mềm mại, trắng nõn như tuyết,
anh cúi đầu xuống nhẹ nhàng cắn một cái.
Vành tai của Lục Mạn Mạn tê dại, nóng bừng, cảm giác ngứa ngáy ấy giống như
có dòng điện chạy tới đỉnh đầu, nhanh chóng đẩy đôi môi của anh ra, nói chuyện
một cách bình tĩnh: “Hiện tại không tốt sao?” Đôi lông mi dài của Lục Mạn Mạn
run rẩy, một hồi lâu sau cô mới vờ như trêu đùa mà hỏi anh: “Anh uống bao nhiêu
ly rồi?”
*l /shöuzhăng/ (Thủ trưởng) là người có vị trí cao nhất, đứng đầu trong một công
ty, một cơ quan, một tổ chức nào đó. Thông thường đây là những cá nhân có vị trí
quan trọng, quyết định mọi vấn đề của các cơ quan, công ty, đơn vụ nào đó.
Lục Mạn Mạn không nhịn được mà nhìn vào biểu cảm ở trên gương mặt của anh,
anh khẽ nhíu mày lại, đôi mắt đen tối sầm lại, trong lòng còn có tia oán hận được
cất giấu thầm kín.
Một người thủ trưởng* nghiêm túc và lạnh lùng như anh lại đột nhiên như thế
này.
Chillllllll girl !
Anh nói: “Hiện tại không sáng mà cũng chẳng tỏ”
Lục Mạn Mạn có hơi không kiềm chế nổi suýt chút nữa đã bật cười, nhanh chóng
quay mặt sang chỗ khác và thu lại nụ cười, sau đó nói: ‘Bây giờ anh yêu cầu
muốn hẹn hò với em, vậy bước tiếp theo chắc không phải anh muốn em kết hôn
với anh chứ”
Cô thật lòng mà nói: ˆEm không quen với việc bị trói buộc, em cũng thật sự chưa
bao giờ nghĩ đến việc sẽ kết hôn với người nào đó, anh nên từ bỏ cái loại ý nghĩ
đó ngay từ đầu đi”
Bàn tay Chu Nghiêm Phong đè nặng eo cô, đột nhiên ôm cô ngồi dậy, mặt đối mặt
với anh.
Đôi mắt anh sâu thẳm giống như bát mặc, như thế anh đang cố gắng hết sức để
kiếm chế những cảm hỗn loạn đang dâng trào.
mang-theo-nhai-con/59.html]
Hơi thở của Lục Mạn Mạn đột nhiên tắc nghẽn không thông, tim đập nhanh, đầu
ngón tay tê dại.
Cô mở miệng muốn nói điều gì đó để thuyết phục anh, chẳng hạn như họ không
hợp với nhau, niềm hạnh phúc ngắn ngủi cũng được, cho dù ỷ vào sự nhân
nhượng, nhẫn nại và nuông chiều của anh thì cũng không đổi lại được một cuộc
hôn nhân lâu dài và hạnh phúc, thậm chí anh còn hiểu rõ hơn cô, điều mà anh
càng cần hơn cả một cuộc hôn nhân thật sự dựa trên tình cảm mà một cuộc hôn
nhân hình thức, không đòi hỏi phải đầu tư quá nhiều tâm tư và sức lực.
Ngay cả khi sau này cô có kết hôn, thì điều cô mong muốn là một người đàn ông
toàn tâm toàn ý cống hiến hết mình, trừ khi anh không muốn theo đuổi sự nghiệp,
thì làm sao có thể thực hiện được.
Chu Nghiêm Phong không cho cô cơ hội để nói chuyện, ôm cô lại gần hơn một
chút, hỏi cô: “Cái áo khoác đó rõ ràng là được tỉ mỉ cẩn thận chuẩn bị dành riêng
cho tôi, tại sao em không thừa nhận”
Anh tựa vào trán của cô mà hỏi: “Rõ ràng là em thích tôi có đúng không?”
Lục Mạn Mạn sửng sốt, nhưng cũng không thừa nhận: “Không nói cho anh biết vì
sợ anh bị áp lực tâm lý”
Cô gãi cằm anh: “Ban đầu em thật sự thích anh, có đứa con gái nào lại không
thích một học sinh có thành tích học tập xuất sắc như vậy chứ”
Lục Mạn Mạn: “Anh có ổn không?”
Sắc mặt của Chu Nghiêm Phong đột nhiên thay đổi: “Em nghe được lời như vậy
từ đâu?”
Sau khi nhìn cô một lúc lâu, cô có vẻ như thật sự không quan tâm. Nếu quan
tâm thì đã nói ra hết rồi.
Chu Nghiêm Phong suy nghĩ kỹ lại, ít nhiều gì anh cũng đã đoán được, lần đó
đưa cô đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra và điều dưỡng lại sức khỏe, cô không
chắc nghe được những lời đó từ nơi nào. Thật ra cô vẫn luôn âm thâm lặng lẽ,
chưa bao giờ tiết lộ.
Lục Mạn Mạn: “Em sẽ không nói cho anh biết”
Anh có hơi bất đắc dĩ, không còn cách nào khác: “Không có chuyện đó đâu, em
đừng nghe những lời bàn tán đó”
Vừa nghĩ đến điều này cô lập tức bật cười: “Chị Lưu nói anh là một nhân vật nổi
tiếng ở trường đại học, chẳng qua là vô cùng trầm lặng, không hé răng nửa lời,
nhưng vẫn cực kỳ lôi cuốn, hấp dẫn không thể kháng cự. Người ta còn có nói cái
gì mà thiên kim tiểu thư con gái của thủ trưởng đại quân khu đã bị anh lừa vào
trong văn phòng làm việc và cởi quần áo cho anh.
Chu Nghiêm Phong nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của cô, lúc này anh mới
nhận ra cô lợi dụng tâm lý gấp gáp của anh để nghe được lời giải thích, anh đã
không cẩn thận mà rơi vào trong cạm bẫy của cô, cũng trực tiếp thừa nhận có
chuyện như vậy đã xảy ra.