Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười

Chương 3: Vừa ở cữ đã thúc sinh



Trong lòng Ôn Ninh dâng lên sự ghê tởm khó tả.

Cô buột miệng, “Không cần!”

Ngẩng đầu lên, cô thấy khuôn mặt Lưu Kim Lan đầy vẻ tủi thân, “Chị dâu, chị đối

xử tốt với tôi, tôi chỉ muốn giúp chị một tay thôi”

Ôn Ninh suýt bật cười vì tức.

Lưu Kim Lan còn biết cô đối tốt với cô ta sao?!

Nghiêm Cương là anh cả, cô là chị dâu, từ khi kết hôn đến nay, hai vợ chồng cô

đã hỗ trợ các em hết mức có thể.

Tiền bạc, cơ hội việc làm, tiền sính lễ, phí sinh hoạt.

Họ không mong được báo đáp, nhưng cũng không đến mức bị lấy oán báo ơn

chứ!

Lưu Kim Lan nói là giúp cô sao?!

Nếu đời trước cô không bị hại thảm đến thế, nếu tối qua cô không tận tai nghe

thấy những lời đó, e rằng cô đã tin vào lời quỷ quái này rồi!

Lưu Kim Lan, cô ta lấy đâu ra mặt mũi?! Sao cô ta vẫn có thể không chút gánh

nặng tâm lý mà diễn kịch ở đây?!

Ôn Ninh phải cấu mạnh móng tay vào lòng bàn tay mới có thể giữ được bình tĩnh,

không để lộ vẻ khác thường.

Cô bình thản nói, “Sữa tôi đủ. Ngược lại, cô ra ngoài lâu như vậy, không vào xem

con gái mình sao?”

Lưu Kim Lan xua tay, “Có gì mà xem, để trong phòng cũng không bị sói tha đi”

Cô ta dừng hai giây, lộ vẻ ngưỡng mộ, cảm thán.

“Chị dâu, điều kiện của chị và anh cả tốt, lại có hai con trai, có thêm con gái,

đương nhiên là cưng như châu báu trong lòng bàn tay. Còn tôi và Nghiêm Huy

nghèo, lại không có học thức gì, con gái chúng tôi, từ nhỏ đã phải sống khổ rồi”

Nói những lời này, đáy mắt Lưu Kim Lan còn có chút đắc ý ngấm ngầm.

Hiện tại châu báu trong lòng bàn tay là con gái ruột của cô ta, còn đứa phải chịu

khổ từ nhỏ, hừ, chính là đồ tiện chủng do Ôn Ninh sinh ra.

Ôn Ninh nhắm mắt lại.

Cô hận bản thân kiếp trước mắt mù, thế mà lại không nhìn ra dã tâm sói đội lốt

người của Lưu Kim Lan, rõ ràng mọi màn trình diễn của cô ta đều rất vụng về!

Ngoài sân truyền đến tiếng Hạng Xuân Hoa gọi người, Lưu Kim Lan đành phải ra

ngoài tiễn mẹ ruột.

Cô ta quyến luyến không rời, còn Ôn Ninh lại thở phào nhẹ nhõm.

Cô quá sợ mình không thể kìm nén được, vạch trần bộ mặt thật của Lưu Kim Lan.

Mặc dù người mẹ chồng rất đáng tin cậy đã về, nhưng Ôn Ninh vẫn chưa có ý

định nói ra chuyện tráo đổi con.

Có ba lý do.

Thứ nhất, cô không có bằng chứng, lại còn đã tráo đứa con giả về chỗ cũ.

Chuyện có làm lớn đến đâu, đối phương vẫn có thể chối bay chối biến.

Thứ hai, đối với mẹ chồng Giả Thục Phân, Nghiêm Cương và Nghiêm Huy đều là

con trai ruột của bà, Ôn Ninh và Lưu Kim Lan cũng là con dâu bà. Nếu chuyện bị

vạch trần, bà sẽ đứng về phía nào?

Thứ ba, kiếp trước Lưu Kim Lan ngược đãi con gái ruột của cô, hại chết cả nhà

cô, nhưng con gái ruột của Lưu Kim Lan lại được hưởng hết mọi phúc phần.

Khó khăn lắm mới được trọng sinh, kiếp này, Ôn Ninh không chỉ muốn bảo vệ gia

đình mình, cô còn muốn gậy ông đập lưng ông, xem Lưu Kim Lan, Hạng Xuân

Hoa tự gánh lấy hậu quả!

Cô muốn đợi sau này, đợi đến khi Lưu Kim Lan phát hiện ra đứa bé mình ngày

ngày ngược đãi chính là con gái ruột của mình, xem cô ta sẽ phản ứng thế nào.

Tuy nhiên hiện tại, điều quan trọng là phải dưỡng sức khỏe thật tốt.

Ôn Ninh biết rõ nặng nhẹ, cô đóng cửa không ra ngoài, chuyên tâm ở cữ, chăm

sóc con.

Giả Thục Phân thì lo liệu mọi việc trong ngoài nhà, làm việc không ngừng nghỉ.

Vào ngày thứ hai sau khi Ôn Ninh sinh, bà đã nhờ đội trưởng đi huyện phát điện

báo mừng cho đơn vị.

Năm ngày sau, có chiến sĩ cảnh vệ đưa hai đứa con trai sinh đôi của Ôn Ninh về

đội sản xuất Vân Phong!

Hai anh em vào phòng Ôn Ninh xem em gái.

Ôn Ninh nhìn hai con trai sinh đôi, vẻ mặt khó tả.

Kiếp trước hai con cô cũng về, sao cô không thấy chướng mắt như thế này nhỉ.

Không gì khác, chỉ là sau hai tháng không gặp, hai đứa con trai đều bị cạo trọc.

Con trai lớn Đại Mao thì đỡ, da trắng, ngũ quan tinh tế và cương nghị.

Nhưng con trai thứ hai Nhị Mao thì bị cháy nắng đen nhẻm, nó còn thích cười

ngây ngô khoe hàm răng trắng đều tăm tắp, càng khiến mặt nó trông đen hơn.

“Nghiêm Nhị Mao, con đi đào mỏ à?”

Nghiêm Nhị Mao lắc đầu mạnh.

Đại Mao mách, “Mẹ, không có mẹ và bố, Nhị Mao chơi điên cuồng ở khu nhà gia

đình quân nhân, nó không chỉ tự ý trốn học mỗi ngày, chạy lung tung khắp nơi, mà

còn dắt cả Trứng Ngỗng và Trứng Vịt nhà chú trưởng đoàn Chu trốn học. Trứng

Ngỗng và Trứng Vịt thi giữa kỳ đạt hạng nhất, chú Chu rất tức giận, cộng thêm

nhận được điện báo của bà, nên chú ấy đưa bọn con về”

“Đoàn trưởng gì mà, con trai thi hạng nhất còn tức giận! Đồ đại ngốc à?” Giả Thục

Phân mở to mắt.

cuoi/chuong-3-vua-o-cu-da-thuc-sinhhtml]

Đại Mao bĩu môi, “Bà nội, hạng chót đấy ạ”

Giả Thục Phân: “. Đưa về thì đưa về, vừa hay giúp tôi làm việc, không rảnh rỗi”

Ôn Ninh nhìn sang con trai thứ hai, đang định giáo huấn nó thì Nhị Mao nhìn đứa

em gái trong giường gỗ, mở lời trước.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

“Mẹ, Tam Mao bé tí xíu, con bé có nói tiếng người được không ạ?”

Ôn Ninh chưa kịp trả lời, ngoài cửa, Lưu Kim Lan vừa bước vào đã nghi hoặc,

“Tam Mao gì cơ?”

Nhị Mao chỉ vào anh trai rồi chỉ vào mình, “Anh cả là Đại Mao, con là Nhị Mao, em

gái con đương nhiên là Tam Mao rồi, sau này nếu mẹ con còn sinh thêm em trai

em gái nữa, thì là Tứ Mao, Ngũ Mao, Lục Mao”

Nó dùng hết vốn toán học ít ỏi của mình để liệt kê, không ngờ Lưu Kim Lan đột

nhiên kêu lên một tiếng.

“Không được! Không thể gọi là Tam Mao!”

Mọi người đều nhìn cô ta.

Lưu Kim Lan cười gượng giải thích, “Em gái các con là con gái, không thể gọi là

Tam Mao, nghe khó lọt tai”

Nhắc đến chuyện này, Giả Thục Phân rất khó hiểu, “Tam Mao cũng tốt hơn Tiện

Muội chứ? Sao con lại đặt tên đó cho con gái mình?”

Lưu Kim Lan mím môi, “Mẹ con nói Tiện Muội sinh ra không khóc mấy, đặt tên tiện

dễ nuôi. Con gái nhà chị dâu khóc oà oà vang trời, không cần thiết. Tôi nhớ trước

đây chị dâu nói sẽ đặt tên con gái là Mỹ Na, phải không chị dâu?”

Mỹ Na.

Nghiêm Mỹ Na.

Khi chết kiếp trước, cô đã kéo Nghiêm Mỹ Na cùng chết, Ôn Ninh nhắm mắt

lại vẫn có thể nhớ rõ vẻ xấu xí lúc đó của cô ta.

Cô lắc đầu, “Không gọi tên đó”

Xui xẻo!

Ôn Ninh nhìn đứa bé trong giường gỗ, “Tạm gọi là Tam Muội đi, tên chính thức

đợi bố nó đặt”

Nhị Mao không phục, nó nghển cổ, “Đồng chí Lão Nghiêm đắm chìm trong công

việc, bỏ vợ bỏ con, con muốn tước quyền đặt tên cho Tam Muội của bố ấy! Đại

Mao, anh có đồng ý không?”

‘Bốp!’

Đại Mao đánh vào đầu nó, “Gọi anh là anh cả”

“Anh chỉ sinh ra trước em hai phút!”

“Sớm hơn hai giây cũng là anh cả của em”

Hai anh em ồn ào cãi nhau, Giả Thục Phân sợ làm phiền Ôn Ninh và cháu gái, vội

vàng gọi cả hai ra ngoài.

Lúc này, trong phòng lại chỉ còn lại mẹ con Ôn Ninh và Lưu Kim Lan.

Lưu Kim Lan vốn định ra ngoài, sau khi do dự vài giây, cô ta đột nhiên dừng lại

hỏi.

“Chị dâu, chị có ba đứa con rồi, còn muốn sinh nữa không?”

Cô ta nhớ đến câu nói vừa rồi của Nhị Mao, sinh nữa thì là Tứ Mao, Ngũ Mao,

Lục Mao.

Ôn Ninh giờ đây dùng ác ý lớn nhất để suy đoán từng lời nói của Lưu Kim Lan.

Vì vậy, sau khi câu nói này quay một vòng trong đầu, toàn thân cô lạnh toát.

Giọng cô cố gắng giữ bình tĩnh, “Sao? Tôi vẫn còn đang ở cữ, cô đã giục tôi sinh

tiếp rồi à?”

“Không không không,” Lưu Kim Lan vội vàng phủ nhận.

“Ý tôi là chị dâu đã sinh ba đứa con rồi, đủ nếp đủ tẻ, vẫn nên giữ gìn sức khỏe.

Sinh con quá nhiều không tốt cho cơ thể chị”

Chủ yếu là nếu sinh thêm một đứa con gái nữa, đứa con gái cô ta tráo đi sẽ

không còn quý giá như vậy nữa.

Ôn Ninh không trả lời cô ta.

Cô đang suy nghĩ.

Kiếp trước quả thật sau đó cô không sinh thêm con, một mặt là đủ nếp đủ tẻ, thế

là đủ.

Mặt khác, sức khỏe cô rất kém. Bác sĩ nói khi sinh con gái, cô ở cữ không tốt, mất

máu quá nhiều dẫn đến khí huyết lưỡng hư, cần phải điều dưỡng kỹ lưỡng trong

nhiều năm.

Nghĩ kỹ lại, rõ ràng cô rất giữ gìn sức khỏe, mẹ chồng chăm sóc cô ở cữ cũng khá

tốt, sao cô lại khí huyết lưỡng hư?

Ngược lại, Lưu Kim Lan không ở cữ đàng hoàng lại sau đó còn sinh thêm hai đứa

con trai nữa.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ việc cô khí huyết lưỡng hư, Lưu Kim Lan đã góp một phần

công sức.

Chiều hôm đó, Ôn Ninh nghe thấy giọng mẹ của Lưu Kim Lan—Hạng Xuân Hoa—

từ ngoài sân vọng vào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.