Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười

Chương 4: Không được giành đồ của anh trai



“Kim Lan, cả con và chị dâu con đều sinh rồi, mẹ mang một con gà đến thăm các

con, Hắt xì. hắt xì!”

Lưu Kim Lan kéo Hạng Xuân Hoa, “Mẹ, mấy hôm trước mẹ bị cảm lạnh vẫn chưa

khỏi à, mau vào nhà ngồi một lát, mẹ chồng con không có nhà”

Hai mẹ con nhanh chóng vào phòng, Ôn Ninh không nghe thấy gì thêm, lòng có

chút bất an.

Nhị Mao đi cùng mẹ chồng mua trứng gà nhà thành viên đội sản xuất rồi.

Đại Mao ngồi bên cạnh ngoan ngoãn đọc sách thiếu nhi, đồng thời sẵn sàng phụ

giúp.

Ôn Ninh gọi con trai lớn, đợi nó đến gần mới nói nhỏ dặn dò.

“Đại Mao, con ra ngoài xem thím hai và mẹ thím ấy nói gì làm gì trong phòng, rồi

quay lại nói với mẹ”

Đại Mao khẽ nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị, “Mẹ, cô giáo nói quân tử

không đứng dưới tường đổ, quân tử không được rình nghe lén”

Ôn Ninh nghẹn lời, cô nghiêm mặt, “Cô giáo còn nói trăm điều thiện chữ Hiếu

đứng đầu, Đại Mao, con không đi, mẹ sẽ ra ngoài đó”

“Bà nội nói mẹ không được ra ngoài hóng gió,” Đại Mao đứng dậy, thở dài.

“Thôi được rồi, con đi. Mẹ ơi, đôi khi con thật sự chịu thua mẹ đấy”

Vẻ ngoài như ông cụ non của nó khiến Ôn Ninh hơi muốn cười, nhưng sau đó lại

có chút thất thần.

Đại Mao từ nhỏ đã hiểu chuyện ngoan ngoãn, chuyện học hành, việc làm chưa

bao giờ khiến cô và Nghiêm Cương phải lo lắng, là học sinh giỏi nổi tiếng trong

khu nhà gia đình quân nhân. Sao kiếp trước lại đi đến bước đường trầm cảm

nặng như vậy?

Chắc chắn là do Lưu Kim Lan và con gái giả mạo giở trò!

Kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không để bọn họ toại nguyện!

Ôn Ninh hạ quyết tâm.

Bên kia, Đại Mao lặng lẽ đứng cạnh cửa phòng thím hai.

Cửa không đóng chặt, nó loáng thoáng nghe thấy cuộc trò chuyện của thím hai và

mẹ cô ta.

“. Đúng, con nghĩ hay đấy. Mẹ, mẹ có không. Có, mẹ là bà đỡ. cái gì cũng

có. bỏ vào canh gà”

Cái gì loạn xạ cả lên.

Đại Mao nhíu chặt hàng lông mày nhỏ, muốn ghé sát hơn, giây tiếp theo, trong

phòng đột nhiên truyền ra tiếng trẻ con oà oà khóc thét.

Sau đó là tiếng mắng mỏ bực bội của Lưu Kim Lan, “Khóc khóc khóc, chỉ biết

khóc!”

‘Đùng!’

Đại Mao giật mình, bởi vì có một đôi tay đã ném một chiếc tã quấn xuống đất.

Đứa bé Tiện Muội trong tã quấn khóc càng lớn hơn, Lưu Kim Lan còn dùng chân

đá.

“Cấm khóc! Đồ tiện chủng! Câm miệng!”

Đại Mao đã theo mẹ xem em gái mấy ngày, đã biết đây là dấu hiệu đứa bé đói

bụng.

Nó đẩy cửa bước vào, thiện ý nhắc nhở, “Thím hai, Tiện Muội đói rồi, thím nên

cho em ấy bú sữa”

Lưu Kim Lan và Hạng Xuân Hoa trong phòng giật nảy mình.

Hoàn hồn lại, Lưu Kim Lan lập tức cúi xuống ôm đứa bé lên, cười lấy lòng với Đại

Mao, sau đó vén áo cho con gái bú.

Quả nhiên, cô bé Tiện Muội nhỏ bé liền nín khóc.

Hạng Xuân Hoa thì chậc chậc ngạc nhiên nhìn Đại Mao.

“Hắt xì. Đây là con trai cả của chị dâu con à, lớn lên thật tuấn tú, có nó làm anh

trai, số phận tốt lắm đấy, hắt xì!”

Đại Mao tuấn tú nhíu mày, “Bà ơi, bà bị cảm đừng hắt hơi vào mặt em gái, sẽ lây

bệnh cho em ấy đấy”

“Hề hề” Hạng Xuân Hoa không để ý, còn hướng về phía Lưu Kim Lan, hắt hơi

liền hai cái.

“Thằng nhóc, con bé nhà tôi không quý bằng em gái con, có làm sao đâu, hắt xì!”

Đại Mao: “”

Nó lặng lẽ quay người bước ra, còn nghe thấy cuộc đối thoại vọng lại từ phía sau.

“Đủ rồi, xong rồi, nhả ra, Nguyên Bảo còn chưa ăn mà”

“Ném lên giường đi, kệ nó, con ranh, giữ lại mạng sống là tốt rồi”

________________________________________

Đại Mao rửa tay và mặt sạch sẽ, rồi mới quay lại phòng, nó nói nhỏ, kể lại mọi

chuyện cho Ôn Ninh không sót một chữ.

Cuối cùng nó thở dài.

“Mẹ, may mà Tam Muội nhà mình không phải con gái thím hai, không thì cũng bị

đói bụng, bị thím hai ném xuống đất đá rồi”

Tay Ôn Ninh ôm tã quấn đang run rẩy, trong hốc mắt cũng rơm rớm nước.

cuoi/chuong-4-khong-duoc-gianh-do-cua-anh-traihtml]

Kiếp trước, chẳng phải bảo bối của cô đã phải chịu đựng những đau khổ này sao?

Cô ngẩng đầu, cố nén nước mắt, mỉm cười với Đại Mao, “Ừ, mẹ sẽ bảo vệ Tam

Muội thật tốt”

“Con cũng thế” Đại Mao vỗ vỗ bộ ngực nhỏ bé phẳng lì của mình, “Con là anh

cả của Tam Muội”

Ôn Ninh xoa đầu nó, “Ừm”

Ngoài cửa, Nhị Mao chạy ào vào như một cơn gió, trên tay còn giơ một miếng vải.

“Mẹ ơi, quần lót con bị rách rồi, mau vá cho con đi, mông bị lọt gió, lạnh co ro!”

Ôn Ninh: “” Nhị Mao vẫn luôn không làm cô bớt lo.

Cô đang định đón lấy, tiếng mẹ chồng Giả Thục Phân đã đuổi theo sau.

“Nhị Mao! Ôi chao con mau đưa đây, bà vá cho, mẹ con đang ở cữ, không được

động đến kim chỉ, không sau này về già sẽ bị mù mắt”

Nhị Mao cười toe toét, lắc lư người chạy ra ngoài, “Mẹ ơi, con đi tìm bà đây”

Ôn Ninh dở khóc dở cười.

Cô đoán Lưu Kim Lan chắc chắn muốn bỏ thuốc làm hại cơ thể cô vào canh gà,

khiến cô không thể sinh con nữa. Vậy thì cứ tùy cơ ứng biến thôi.

Quả nhiên, tối hôm đó, Lưu Kim Lan bưng một bát canh gà đầy ắp bước vào

phòng.

“Chị dâu, đây là con gà mẹ tôi mang đến, tôi hầm cả buổi chiều rồi, mềm nhừ,

ngon lắm, chị phải ăn hết, có vậy mới có sữa cho Tam Muội bú”

Ôn Ninh không lộ vẻ gì, mỉm cười.

“Cô cũng đang ở cữ mà, Kim Lan, cô lấy một cái bát đi, nhiều quá, chúng ta chia

nhau ăn”

Khuôn mặt tròn của Lưu Kim Lan cười hiền hòa, nhưng lại từ chối.

“Không được, chị dâu, đây là phần của chị. Trong nồi còn canh gà mà, tôi đi bưng

một bát khác vào chúng ta cùng ăn”

Không lâu sau, cô ta quay lại với một bát canh gà khác.

Ngay khoảnh khắc cô ta bước vào phòng, Ôn Ninh đã kêu lên kinh hãi.

“Chết rồi, Tam Muội tè dầm ướt hết quần và giường rồi”

“Ôi chao đúng là vậy thật,” Lưu Kim Lan tiến lên, thò tay sờ, ướt sũng.

“Phải thay ngay, không là cảm lạnh mất. Chị dâu, trong phòng không có quần áo

và tã lót sạch sao?”

Ôn Ninh đã giấu đồ sạch đi rồi, “Đều phơi bên ngoài chưa kịp cất”

Lưu Kim Lan quả nhiên rất sốt ruột, lập tức bước ra ngoài, “Tôi đi lấy đây”

Lưu Kim Lan vừa đi, Ôn Ninh đã nhanh nhẹn hoán đổi hai bát canh gà.

Xong xuôi, cô từ từ thở hắt ra.

“Tôi đến rồi, đến rồi,” Lưu Kim Lan bước nhanh vào, thấy Ôn Ninh chưa động thủ,

giọng nói có chút bất mãn.

“Chị dâu, chị mau cởi quần áo ướt cho Tam Muội đi, con bé nhỏ thế này, nếu bị

cảm lạnh thì làm sao, chị nhanh lên”

Ôn Ninh ổn định tâm thần, “Ân”

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Hai người hợp tác xử lý xong xuôi cho tam muội rồi để nàng nằm ngủ. Lưu Kim

Lan nhìn con bé đầy vẻ từ ái một hồi, đột nhiên nhớ tới canh gà, vội vã mời chào.

“Đại tẩu, chị mau uống canh gà đi, nguội chưa? Em đi hâm nóng nhé”

“Không cần, cùng uống đi” Ôn Ninh bưng chén canh gà lên, nhấp từng ngụm

nhỏ.

Người thành phố chính là phiền toái thật sự. Lưu Kim Lan lén lút trợn trắng mắt,

bưng chén của mình lên ục ục ục uống hết sạch.

Lúc này, ngoài cửa, Nhị Mao ăn cơm xong kéo Nghiêm Nguyên Bảo chạy vào.

“Nhìn này, em gái tao đẹp hơn em gái mày”

Nghiêm Nguyên Bảo không mấy để tâm gật gật đầu, ánh mắt hắn đảo quanh

trong phòng. Bà ngoại nói đại bá mẫu này có nhiều đồ ăn ngon nhất, sao không

thấy đâu nhỉ.

Một chén canh gà lớn, Ôn Ninh thật sự uống không hết, liền đặt trên ghế. Nghiêm

Nguyên Bảo là tính tình bá đạo, động tác cực nhanh vớt lấy liền muốn rót vào

miệng.

“Nguyên Bảo!” Lưu Kim Lan nóng nảy, một tay đoạt lấy cái chén, lực quá mạnh

còn làm sánh ra một ít canh dính vào người.

Nghiêm Nguyên Bảo oa oa khóc lớn, “Canh, con muốn uống canh, con đói”

Lưu Kim Lan có chút xấu hổ, nàng chớp mắt, lập tức đưa chén canh của Ôn Ninh

cho Nhị Mao.

“Nhị Mao, mẹ cháu uống không hết, cháu uống đi. Nguyên Bảo, cháu uống chén

của mẹ, không được giành đồ của anh trai”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.