Rõ ràng từ đầu ông ta đã có suy nghĩ này rồi.
Hứa Tần Nhã nghe thấy Bạch Văn Liên nói muốn đi trước, đầu lập tức nghĩ tới
nếu vậy thì lát nữa sẽ phải về chung một xe với Tô Tái Tái, thế là không vui cau
mày.
Nhưng sau vài giây suy nghĩ, bà ta vẫn gật đầu, nói với chồng: “Em biết rồi, anh
đi trước đi”
Lúc này, Bạch Văn Liên mới nhấc chân rời đi, lúc đi ngang qua người Tô Tái Tái
cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn cô lấy một lần.
Sau khi mọi người rời đi hết, Hứa Tần Nhã mới “hạ mình” để mắt tới Tô Tái Tái.
Bà ta ung dung bỏ lại một câu “Đi thôi”, sau đó không đợi cô trả lời đã dẫn đầu
bước ra ngoài trước.
Vừa ra khỏi cửa, chưa đi được hai bước, Hứa Tần Nhã đã thấy Bạch Ngữ Dung
đưa lưng về phía mình, có vẻ đang nói gì đó với quản gia.
Bà ta cũng không nghĩ nhiều, thong thả tiến lại gần, ngay lúc tính mở miệng
gọi, hai mắt chợt nhìn thấy quản gia đang ngồi trong góc, sau khi nhìn rõ tình
trạng của ông ta thì giật mình thon thót, hỏi: “Quản gia, sao ông lại…?!”
Vừa nãy, rõ ràng quản gia còn tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn, giờ gặp
lại đã biến thành cả người uể oải, sắc mặt tái nhợt, hệt như già thêm mười
tuổi.
Chẳng trách Hứa Tần Nhã lại kinh ngạc tới vậy.
“Bà… bà chủ…” Quản gia run rẩy khom lưng với Hứa Tần Nhã.
Hứa Tần Nhã nhìn dáng vẻ đứng không vững của quản gia, nhanh chóng xua
tay, nhíu mày nói: “Ông đã như thế rồi không cần giữ lễ nghĩa làm gì, ông bị
sao thế?”
Bị quỷ ám sao? Hứa Tần Nhã muốn nói câu này nhưng lại nuốt trở về.
Hôm nay bọn họ tới đây tế tổ, có một vài lời không thể nói bậy được.
Bạch Ngữ Dung đứng bên cạnh cũng nhíu mày lại, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Mẹ, con
vừa đi ra ngoài đã thấy quản gia như thế này rồi.
Cũng không biết… Có phải là có nguyên nhân nào đó… Đã chọc tức, khiến các
vị Tổ tiên ở trên kia không vui không?”
Khi cô ta nói tới chỗ “nguyên nhân nào đó” còn làm như vô tình nhìn thoáng
qua hướng của Tô Tái Tái.
Ngầm có ý ám chỉ.
Tất nhiên Hứa Tần Nhã hiểu được ý của Bạch Ngữ Dung, vẻ mặt bà ta vốn dĩ
đang không tốt lắm, bây giờ khi nhìn Tô Tái Tái, sắc mặt càng tối hơn.
“Con đừng nói bậy” Bà ta lạnh lùng nói, trong giọng nói không hề có ý nào là
trách cứ Bạch Ngữ Dung cả.
Bà ta im lặng một chút, sau đó quay qua nhìn quản gia rồi nói: “Có thể là bị gió
núi thổi làm cảm lạnh, đưa quản gia tới bệnh viện trước đi”
Bạch Ngữ Dung ngoan ngoãn gật đầu, đỡ quản gia đi theo sau Hứa Tần Nhã,
mọi người cùng ra về.
Còn Tô Tái Tái, người bị ngầm chỉ là “nguyên nhân nào đó” thì ngược lại, cô
đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mãi tới khi Bạch Ngữ Dung đang đi quay
đầu lại nhìn thấy thế, mới dừng lại gọi cô: “Tiểu Tái, đi thôi”
Hứa Tần Nhã nghe thế thì dừng bước, bà ta quay đầu nhìn Tô Tái Tái đứng yên
không nhúc nhích, hơi nhíu mày một chút.
Tô Tái Tái chẳng thèm nhìn đám người Bạch Ngữ Dung lấy một cái, chỉ tùy tiện
vẫy vẫy tay nói: “Mọi người về trước đi, tôi sẽ tự về sau”
“Nhưng mà…” Bạch Ngữ Dung còn muốn nói gì đó, nhưng chưa nói hết câu đã
bị Hứa Tần Nhã ngắt ngang.
“Được rồi, không cần quan tâm tới nó” Hứa Tần Nhã không nhìn nữa, lạnh lùng
nói: “Chúng ta đi thôi”
Bạch Ngữ Dung tiếp tục đỡ quản gia đi theo Hứa Tần Nhã, trên đường đi, cô ta
thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn lại hướng của Tô Tái Tái, một chút đắc ý nhanh
chóng hiện lên rõ nét trên mặt cô ta.
Tô Tái Tái chẳng thèm nhìn đám người Hứa Tần Nhã đã rời đi, cô xoay người, đi
vào rừng cây nhỏ.
Càng đi tới gần chỗ thi thể hư thối thì mùi càng nặng, khí đen nhẹ nhàng
chui ra từ sau lùm cây, chọc cho người giấy nhỏ lập tức bò ra khỏi mũ áo
hoodie của Tô Tái Tái, ngồi trên đầu vai cô, hít một hơi thật sâu, giống như thể
mùi hương này vô cùng dễ ngửi vậy.
Thuận theo việc nó hút khí, oán khí màu đen trôi lơ lửng trong bóng tối giữa
những lùm cây lập tức hợp lại thành một sợi dây đen mảnh dài rồi bị người
giấy nhỏ hút vào trong bụng.
“Thứ bậy bạ gì cũng dám hút vào” Tô Tái Tái cười mắng, giống như thể cô
đang rầy la đứa nhỏ trong nhà không chịu nghe lời, cái gì cũng cảm thấy tò mò
mà bỏ vào trong miệng.
Người giấy nhỏ nghe thế thì ngẩn ngơ, nó lập tức dừng lại, không hút khí đen
nữa, “Bẹp!” một cái ôm lấy gương mặt của Tô Tái Tái, làm nũng cọ cọ lên mặt
cô.
Nó định làm nũng cho qua ải.
Tô Tái Tái hơi nghiêng đầu, cô đưa một ngón tay ra đỡ lấy nó, cô cười nói
“Đừng quậy”, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.
Cô còn chưa đến gần nhưng chuỗi ngọc trên tay cô đã sinh ra khí đen tách lùm
cây đang cản đường ở phía trước ra, giúp Tô Tái Tái thuận tiện đi qua mà
không hề gặp chướng ngại gì.
Tô Tái Tái cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân đang liên tục có khí đen bốc lên, cô
tùy ý đá hai cái vào lớp đất khô vốn mới được lấp lại, làm lộ ra bề mặt mục nát
đã sinh giòi.
“Ồ… Đúng là một “chỗ tốt” để chôn cất” Tô Tái Tái cúi đầu nhìn, cười nói.
***
Sau khi hai mẹ con Hứa Tần Nhã đưa quản gia tới bệnh viện thì thuận tiện tới
phòng bệnh VIP thăm hỏi bà nội Bạch.
“Mẹ, con và Ngữ Dung tới thăm mẹ” Hứa Tần Nhã vừa vào phòng đã cười nói
với bà nội Bạch, giống hệt một cô con dâu tốt.
Bạch Ngữ Dung cũng ngoan ngoãn gọi bà nội Bạch một tiếng “bà nội”
Nhưng bà nội Bạch trông có vẻ không hăng hái lắm, chỉ nhàn nhạt đáp lại hai
người vừa vào phòng.
Một lúc sau bà ấy mới chỉ vào một bên rồi nói: “Ngồi đi”
Hứa Tần Nhã mới ngồi xuống, bà nội Bạch không để bà ta cười nói gì đã hỏi
trước: “Hôm nay con dẫn Tái Tái đi tế tổ nhỉ? Tái Tái đâu rồi? Sao lại không
cùng tới với hai đứa?”
Lời bà ấy nói giống như dội một gáo nước lã, khiến gương mặt tươi cười của
Hứa Tần Nhã héo đi một nửa.
Một lúc sau, bà ta mới tiếp tục tươi cười nói: “Vốn dĩ bọn con đi với nhau,
nhưng Tiểu Tái nói con bé có việc khác, thế nên mới không tới bệnh viện
chung với hai mẹ con con”
“… Thật không?” Bà nội Bạch im lặng nhìn Hứa Tần Nhã một lúc rồi mới lên
tiếng hỏi lại.
“Vâng, đúng mà” Hứa Tần Nhã bị bà nội Bạch nhìn như thế, trong lòng có hơi
lo lắng.
Đúng lúc này, Bạch Ngữ Dung ở bên cạnh dịu dàng nói: “Bà nội, mẹ nói là thật
ạ, với lại… Lúc nãy trên đường đi tế tổ về, quản gia cảm thấy hơi không thoải
mái nên cháu và mẹ thuận đường đưa ông ấy tới bệnh viện khám luôn”
“Quản gia thấy không thoải mái sao?” Bà nội Bạch nghe xong thì nhíu mày,
nhìn Bạch Ngữ Dung hỏi thăm: “Ông ấy sao rồi? Bị cảm nắng à?”
Quản gia cũng đã làm ở nhà họ Bạch hơn hai mươi năm, cho nên bà nội Bạch
nghe Bạch Ngữ Dung nói thế lập tức ngồi thẳng người lên một chút, trên mặt
lộ vẻ quan tâm.
Hứa Tần Nhã ở bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, vui mừng nhìn thoáng qua đứa con
gái bảo bối của bà ta.
Hứa Tần Nhã cảm thấy không uổng công bà ta yêu thương đứa con gái này
mười mấy năm, biết giúp bà ta chia sẻ khó khăn. Còn về phần Tô Tái Tái…
Nếu ở tình huống như này có khi cô chỉ biết thật thà đứng một bên nhìn cũng
nên?