Hứa Tần Nhã nghĩ như thế, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
“Chắc là… Đúng vậy ạ” Bạch Ngữ Dung dừng lại một chút, lời nói có chút ấp
úng. Cô ta nói xong lại nhìn bà nội Bạch một chút, rồi nói: “Trên đường tới
bệnh viện quản gia cứ run cầm cập cháu sờ tay ông ấy thấy khá lạnh”
Lạnh á? Thời tiết này mà lạnh cái gì chứ?
Cô y tá Tiểu Thái vẫn luôn đứng bên cạnh, lúc này rót cho bà nội Bạch một ly
nước, đưa tới trước mặt bà ấy. Cô ấy nhịn không được quay đầu nhìn thoáng
qua mặt trời đang treo cao bên ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt cô ấy đầy nghi ngờ.
“Đúng vậy ạ” Hứa Tần Nhã âm thầm tính toán, Bạch Ngữ Dung lại tiếp tục nói
chuyện, cô ta nhíu mày, vẻ mặt trông như thể không rõ mọi chuyện, nói: “Nói
tới cũng kỳ lạ, lúc đầu quản gia vẫn khá tốt. Cháu nói ông ấy đi gọi Tiểu Tái tới
dâng hương cho tổ tiên, nhưng lúc bọn cháu đi ra thì sắc mặt ông ấy đã khác
hẳn”
Cô ta dừng lại một chút, thở dài nói: “Có thể là tuổi lớn rồi nên khí lạnh vào
người cũng nên”
Hứa Tần Nhã nói xong câu này, còn chưa kịp lén lút nhìn bà nội Bạch đã nghe
thấy tiếng “Cạch”.
Trong lòng Hứa Tần Nhã nhảy dựng, bà ta và Bạch Ngữ Dung cùng nhau nhìn
bà nội Bạch, vừa đúng lúc thấy bà ấy lại lần nữa để ly nước lên bàn trà.
Tiếng động không nhẹ đó là do ly nước phát ra.
“Ừm, cao tuổi chính là như thế” Bà nội Bạch gật gật đầu, giọng nói lạnh nhạt:
“Lần sau đừng để quản gia cùng lên núi nữa, gió trên núi rất lớn đấy”
Hứa Tần Nhã ngạc nhiên, không cam tâm, đang muốn nói thêm gì đó thì bị
Bạch Ngữ Dung ở bên cạnh chen lời.
“Vâng, thưa bà nội”
Hứa Tần Nhã quay qua nhìn Bạch Ngữ Dung, mím môi, lại lần nữa đem những
lời bà ta định nói xấu về Tô Tái Tái nuốt lại vào bụng.
Bà nội Bạch ừ một tiếng, rồi như đột nhiên nhớ ra cái gì đó mà quay qua nhìn
Hứa Tần Nhã: “Đúng rồi, chuyện để Tái Tái cùng đi học các con xử lý thế nào
rồi? Danh sách đã trình lên hết rồi chứ?”
Bà ấy vừa nói xong thì vẻ mặt Hứa Tần Nhã hơi thay đổi, bà ta nhanh chóng
cười nói: “Mẹ cứ yên tâm, chúng con đang làm rồi. Nhưng vì Tái Tái chưa từng
đi học nên xử lý việc đi học cùng này có hơi phiền phức, còn cần thêm một ít
thời gian”
“Thật sao?” Bà nội Bạch lại lẳng lặng nhìn Hứa Tần Nhã một lát, sau đó bà ấy
gật gật đầu, cụp mắt xuống, nói: “Có cần mẹ ra mặt nói giúp vài tiếng không?
Nói không chừng có thể xử lý thân phận của Tái Tái nhanh hơn một chút?”
Hứa Tần Nhã giật thót, liên tục từ chối: “Không cần, không cần đâu ạ”. Sau khi
bà ta nói xong, nhìn thấy bà nội Bạch đang nhìn bà ta chằm chằm thì mới nhận
ra bà đã trông khá vội vàng từ chối lời đề nghị của mẹ chồng.
Vì thế, Hứa Tần Nhã mỉm cười, chậm rãi nói: “Mẹ, bây giờ mẹ cần nghỉ ngơi cho
tốt, những việc này cứ giao cho con làm là được, đừng mệt nhọc làm gì”
Bà nội Bạch nhìn Hứa Tần Nhã trong chốc lát rồi mới cụp mắt nói: “Được rồi”
Nói rồi bà ấy có vẻ như không còn hứng thú nói chuyện nữa, vẫy tay với hai
người, mở miệng nói: “Thôi, mẹ có hơi mệt rồi, các người về trước đi nhé”
“Vâng, mẹ đi nghỉ đi ạ. Con với Ngữ Dung đi trước đây ạ” Hứa Tần Nhã bị mẹ
chồng làm lơ đã quen nên không còn hứng đâu đi lấy lòng bà ấy nữa.
Hơn nữa, giờ còn đang có chuyện yến hội cần phải giải quyết gấp nên cũng
thuận thế mà đứng dậy chào tạm biệt bà nội Bạch.
Cho tới khi vào trong thang máy, chỉ còn có mỗi bà ta cùng với Bạch Ngữ
Dung, nụ cười vốn hiện hữu trên gương mặt lập tức biến mất, khẽ hừ nhẹ.
Bạch Ngữ Dung thấy thế thì đưa tay nắm lấy cánh tay bà ta, vẻ mặt quan tâm
khẽ gọi: “Mẹ ơi”
“Mẹ không sao” Hứa Tần Nhã vỗ cánh tay Bạch Ngữ Dung, dừng một lát rồi lại
mở miệng nói: “Ngữ Dung, chúng ta đi xem lễ phục của con được chuẩn bị đến
đâu rồi nhé”
Bạch Ngữ Dung gật đầu, lúc này lại như chợt nhớ ra điều gì đó mà nói: “À đúng
rồi mẹ ơi, hình như Tiểu Tái vẫn chưa quyết định được là em ấy muốn mặc bộ
lễ phục nào mẹ ạ”
“Nó á?” Bây giờ nhắc tới Tô Tái Tái khiến Hứa Tần Nhã không nhịn được mà
nhíu mày.
Có câu ngạn ngữ này nói đúng lắm. Đời trước của hai mẹ con có thể là người
thân, cũng có thể là kẻ thù.
Hiện tại Hứa Tần Nhã cảm thấy chắc hẳn đời trước bà ta với Tô Tái Tái là kẻ
thù. Bởi vì là bà ta không thể nào thích nổi đứa con gái này.
“Mẹ à, hôm đó có rất nhiều người tới” Từ lúc nhắc tới tên của Tô Tái Tái, Bạch
Ngữ Dung luôn thầm quan sát sắc mặt của Hứa Tần Nhã, thấy vẻ mặt chán
ghét không hề che giấu của bà ta thì trong mắt cô ta ngập tràn đắc ý.
Sau đó lại quay về bộ dáng dịu dàng như thường ngày, thậm chí còn chủ động
mở miệng khuyên Hứa Tần Nhã.
Hứa Tần Nhã vỗ tay Bạch Ngữ Dung, thấy cô ta nói cũng đúng nên nghĩ một lát
rồi mới nói: “Vậy thì thế này đi, đợi chút nữa con đi thử lễ phục rồi thuận tiện
chọn luôn cho nó một bộ cũng được”
Buổi lễ sắp tới đây tụ tập rất nhiều khách khứa, cũng không thể nào ném thể
diện của hai nhà họ Bạch, họ Hứa đi được.
“Dạ, vâng” Bạch Ngữ Dung dịu dàng gật đầu, cười mỉm.
Ở bên kia, người có sắc mặt không tốt còn có bà nội Bạch.
Hứa Tần Nhã cùng với Bạch Ngữ Dung vừa rời đi, sắc mặt bà ấy đã hơi trầm
xuống.
Nếu không phải hôm nay bà ấy vô tình gặp được người quen, lúc nói chuyện
phiếm lại nghe được chuyện Bạch Ngữ Dung lại đưa cô con gái nhà họ Đồng
vào danh sách sinh viên trao đổi thì bà ấy đã chẳng hay biết gì về chuyện này
cả.
Tuy ở thành phố C, nhà họ Đồng không theo kịp hai nhà họ Bạch, nhà họ Hứa,
nhưng cũng không thể coi thường.
Đồng Nhược Thiến và Bạch Ngữ Dung lại còn là bạn học, quan hệ cá nhân
cũng không tệ.
Vừa có thể trợ giúp lại có thể có chút quan hệ với đối phương. Bà nội Bạch vẫn
luôn biết là cô con dâu này của mình có dã tâm lớn, nên bà ấy biết rất rõ các
kế hoạch của con dâu mình.
Nếu việc này, cô con dâu này có thương lượng với bà ấy từ trước thì bà ấy đã
không tức giận tới mức này.
Nhưng hiện tại, Hứa Tần Nhã lại lừa dối bà ấy.
Thậm chí, ban nãy bà nội Bạch đã cho Hứa Tần Nhã cơ hội giải thích nhưng bà
ta vẫn không nói ra sự thật, điều này làm cho trái tim bà nội Bạch lạnh băng.
Con bé đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, đã chịu không ít khổ cực, bà
nội Bạch muốn chăm sóc cũng là vì thấy áy náy muốn đền bù.
Mặt khác, con bé lại hiếu thuận ngoan ngoãn nên mới thiện vị hơn đôi chút.
Lúc này mới bảo Bạch Ngữ Dung thêm Tái Tái vào danh sách sinh viên trao đổi
ấy.
Ai ngờ…
Bà nội Bạch nghĩ tới đây thì thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía cô y tá Tiểu Thái:
“Tiểu Thái, cô gọi giúp tôi bác sĩ Chu với, cứ bảo là tôi có chuyện cần tìm ông
ấy”
“Dạ vâng” Tiểu Thái không biết nguyên nhân là gì nhưng cũng bỏ dở công việc
của mình, gật đầu, đi ra khỏi phòng bệnh.
Vì Tái Tái, coi như là bản thân bà ấy nợ bác sĩ Chu một ân tình đi. Bà nội Bạch
thấy người đi rồi mới cụp mắt thầm nghĩ.
…
Lúc Tô Tái Tái quay lại nhà họ Bạch thì Hứa Tần Nhã còn đang chiêu đãi bà
Trình nhỏ.