THIÊN KIM THẬT LẠI LÀ TÔI

Chương 45



Tô Tái Tái cười, đang định nói cái gì đó thì Bạch Ngữ Dung ở bên kia lại chen

vào.

“Đúng nha Tiểu Tái, không những làm bà nội giật mình mà đến cả chị cũng giật

mình đấy nhé” Giọng điệu của Bạch Ngữ Dung dịu dàng, nụ cười tươi rói làm

người khác không nhìn ra được là có sai ở đâu hay không.

Rất bình thường, thỏa đáng.

Dừng lại một lát rồi cô ta lại khoác tay Hứa Tần Nhã đầy thân mật, vẻ mặt tò

mò: “À đúng rồi Tiểu Tái này, sao em… lại có thư thông báo trúng tuyển của nội

bộ trường đại học Đế Đô thế?

Trước đây không thấy em nói gì cả ấy”

“Ồ, thế tức là chẳng ai đề cao em cả nên nghĩ là em nói dối chứ gì” Tô Tái Tái

mở miệng, lúc nói còn liếc mắt nhìn sang Hứa Tần Nhã.

Bộ dáng cười như không cười này làm cho Hứa Tần Nhã đứng im ở đó không

dám lên tiếng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Trước mặt nhiều người như thế này mà Tô Tái Tái dám nói đểu bà ta, chỉ thiếu

điều chỉ thẳng vào mặt mà nói thôi.

Làm cho cả Bạch Ngữ Dung đứng bên cạnh cũng ngẩn ngơ.

Cô ta không ngờ Tô Tái Tái lại dám đâm chọc Hứa Tần Nhã công khai như thế

này, không lưu chút tình cảm nào cả.

Điều này khiến cho Bạch Ngữ Dung – người mà từ xưa tới nay luôn giỏi nói

chuyện bỗng dưng không biết nên ứng đối như thế nào.

Sự im lặng càng làm cho không khí trở nên xấu hổ.

Cung may đúng lúc này ông Hứa lại cười ha hả, hòa tan bầu không khí đang

căng thẳng.

Ông ta vui vẻ liên tục gật đầu nhìn Tô Tái Tái, liên mồm nói “giỏi quá, giỏi quá”

rồi quay qua nói với bà nội Bạch: “Bà thông gia, hai đứa cháu gái nhà mình

ngoan quá đi mất”

Bộ dáng vui mừng quá mức kia làm cho Tô Tái Tái suýt chút nữa là quên mất

thật ra hôm nay mới là lần đầu tiên mình gặp ông Hứa.

Bà nội Bạch cười gật đầu, dừng lại một chút, như là nhớ ra cái gì đó mà quay

đầu nói với Tô Tái Tái: “À đúng rồi, Tiểu Tái, Ngữ Dung, hai đứa qua đây”

Bà nội Bạch vẫy tay đầy thân mật. Chờ hai người họ cùng đi tới trước mặt

mình thì lại quay đầu nhìn sang bên cạnh. Ngay lập tức có người làm cầm hộp

gấm đi tới.

Chỉ thấy hai bên hộp gấm có đeo hai cái túi giấy nhỏ.

Bà nội Bạch duỗi tay chỉ vào hộp gấm, vừa chỉ vừa giải thích cho hai người

nghe: “Đây là một ngôi nhà cũ mà ông hai của hai đứa để lại ở thủ đô, một cái

khác là một chung cư nhỏ. Mỗi đứa chọn một cái, muốn cái nào thì lấy cái đó”

Bà ấy vừa nói vừa liếc hai bên trái phải nhìn Tô Tái Tái và Bạch Ngữ Dung.

“Cái này…” Bạch Ngữ Dung chần chừ, liếc mắt nhìn qua túi giấy chỉ chung cư

nhỏ kia rồi lại ngẩng đầu nhìn bà nội Bạch: “Bà nội, không thì bà để cho Tiểu

Tái chọn trước đi ạ”

Bà nội Bạch nghe rồi cũng không nói gì nhìn về phía Tô Tái Tái rồi nói: “Tiểu

Tái, con chọn xem sao?”

“Con thế nào cũng được” Tô Tái Tái nhún vai, dừng lại một lát rồi quay đầu

nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: “Thật ra thì chị cầm luôn cả hai căn cũng không

sao vì chắc là em cũng chẳng dùng tới”

Bạch Ngữ Dung hơi ngẩn ra một chút, cười giả lả nói: “Tiểu Tái, đây là quà bà

tặng cho chúng mình, em nói như thế…”

Cô ta dừng lại, quay qua nhìn bà nội Bạch rồi mới nói: “Em nói thế sẽ làm cho

bà nội đau lòng đó”

Tô Tái Tái nghe cô ta nói như thế thì nhìn về phía bà nội Bạch, thấy bà nội

Bạch cười gật đầu thì mới mở miệng: “Thôi, chị cứ chọn trước đi ạ”

Bạch Ngữ Dung khó xử cười nói: “Tiểu Tái, hay là em chọn trước đi. Dù sao

thì…” Cô ta ngừng một chút, quay đầu nhìn về phía đám người Hứa Tần Nhã,

cuối cùng ánh mắt đong đầy tình ý dừng lại trên người Trình Ngạn Xương.

Sau cùng mới chuyển tầm mắt, một lần nữa nhìn Tô Tái Tái mà nói: “Chị đã có

rất nhiều hạnh phúc”

Còn em chỉ là con nhỏ đáng thương không có cái gì cả. Chị đây thương tình

nên cho em chọn trước đấy.

Bộ dáng trách trời thương dân lại không giấu đi được tư thái cao cao tại

thượng này làm cho sắc mặt bà nội Bạch trầm xuống.

Đến cả Bạch Văn Liên cũng ngạc nhiên mà nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, bỗng

thấy lời nói, hành động của cô ta lúc này… hơi khác với thường ngày.

Bạch Ngữ Dung nói thế xong cũng hoàn hồn lại ngay, khẽ c*n m** d*** tự ảo

não.

Bình thường chắc chắn cô ta sẽ không hành động không đúng mực như thế

này… Tất cả là vì người của Lục Bộ xuất hiện ở bữa tiệc làm xao động tâm

trạng của cô ta.

“Mẹ, không thì để cho Văn Liên chọn đi ạ” Hứa Tần Nhã đứng đó thấy Bạch

Ngữ Dung cắn môi vô cùng đáng thương, đau lòng lên tiếng hòa giải cho cô

ta.

Bà ta dừng lại một chút rồi quay qua nhìn Bạch Văn Liên, cười nói với bà nội

Bạch: “Nếu như anh ấy sắp xếp không ổn thỏa thì mẹ sửa lại là được mà”

Nói rồi bà ta liếc mắt ra hiệu với Bạch Văn Liên.

Bạch Văn Liên ngầm hiểu: “Đúng thế, mẹ à, hai đứa nhỏ đã khiêm tốn, nhún

nhường đến thế rồi thì chi bằng để con làm cho. Này… Vẫn còn khách khứa ở

đây, người làm chủ nhà như mình lại tụ tập mãi ở đây cũng không hay đúng

không ạ?”

“Được” Bà nội Bạch gật gật đầu, nhìn con trai rồi nói: “Vãn Liên, con nói đi”

Bạch Văn Liên gật đầu, ông ta và Hứa Tần Nhã là vợ chồng lâu năm, tất nhiên

biết trong lòng bà ta nghĩ gì.

Ông ta giả vờ trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Tái Tái, cười nói:

“Tiểu Tái, lúc nãy con không tới cho nên có thể không biết chuyện này. Giá cả

của hai căn phòng này bà nội con đều đã đánh giá qua, cả hai có giá trị như

nhau. Nếu nói tới sự khác biệt, thì là… Đại khái là có khác biệt về không gian

nhỉ? Nhà cũ của ông hai ước chừng lớn gấp đôi căn nhà chung cư nhỏ kia”

Bạch Văn Liên ngẫm nghĩ một lát rồi nói thêm: “Ba nghĩ… Ông hai con cả đời

không có con cái, đây là tòa nhà duy nhất mà ông hai để lại, con lại là huyết

thống của nhà họ Bạch, nên nhận được phần thừa kế của nhà họ Bạch mới

đúng. Nếu thế chi bằng để lại tòa nhà của ông hai cho con. Đương nhiên…”

Ông ta dừng lại một chút rồi nói: “Nhưng nếu con muốn căn chung cư nhỏ kia

thì cũng không sao cả, tất cả ba đều nghe theo ý của con”

Nói xong Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã cùng nhìn Tô Tái Tái, chờ đợi kết quả.

Bạch Ngữ Dung đứng bên cạnh, ngoan ngoãn cúi đầu, trông như thể “Ba nói

thế nào con nghe thế đấy”, cả đám người ông Hứa cũng không lên tiếng nói

chuyện.

Thật giống như cho dù cô quyết định thế nào cũng chẳng sao cả. Nhưng mà…

Cũng chỉ là bên ngoài trông có vẻ như không có vấn đề gì mà thôi.

Chu Phổ đứng bên cạnh không khỏi cau mày. Sau đó ông ấy nhìn thoáng qua

chỗ bà nội Bạch thì thấy bà cụ cụp mắt nhìn xuống, chẳng nói tiếng nào.

Khi còn trẻ ông ấy từng tới nhà của ông Bạch ở thủ đô, cũng biết khu vực đó

thật ra không thể nói là tốt được. Hơn nữa nó còn là nhà cũ lâu năm, nói thật,

một căn nhà đã nhiều năm không có ai ở, cho dù thường xuyên sửa chữa cũng

không thể đuổi kịp tốc độ hư hại.

Cho nên, cái gọi là nhà cũ của nhà họ Bạch ở thủ đô, người ngoài nghe qua sẽ

nghĩ nó tốt hơn căn nhà chung cư nhỏ kia không biết bao nhiêu lần, nhưng tình

hình thực tế… Cũng chỉ tự mình biết mà thôi.

Hôm nay bà cụ lấy hai căn bất động sản này ra, đoán chừng không chỉ đơn

giản là tặng quà không thôi đâu?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.