THIÊN KIM THẬT LẠI LÀ TÔI

Chương 46



Có điều…

Chu Phổ khựng lại một chút, thầm than nhẹ trong lòng. Kết quả cũng không

như ý muốn.

“Mẹ, mẹ thấy con sắp xếp như thế có được không?” Bạch Văn Liên quay qua

nhìn bà nội Bạch, cung kính hỏi.

Bà nội Bạch chẳng nói gì, một lúc lâu sau mới hơi nhướng mày nhìn Tô Tái Tái,

nhẹ nhàng nói: “Con hỏi mẹ làm gì? Tái Tái, cháu cứ nói đi!”

Tô Tái Tái nhanh nhẹn gật đầu: “Thế nào cũng được ạ”

Cô dừng lại một chút rồi nói với bà nội Bạch: “Bà nội, mấy đồ này bà nhận giúp

cháu đi”

“…Được” Bà nội Bạch nhìn Tô Tái Tái, thấy cháu gái ruột không có chút bất

mãn hay tủi thân nào, bà ấy gật đầu, giọng nói cũng dịu dàng hơn.

Trong ánh mắt bà nội Bạch ngược lại chứa nhiều sự áy náy với Tô Tái Tái.

Bạch Văn Liên và mấy người ở bên cạnh cũng gật đầu, nói với Bạch Ngữ Dung:

“Ngữ Dung, con lấy căn còn lại vậy”

“Vâng, ba làm chủ là được rồi” Bạch Ngữ Dung đồng ý, ngoan ngoãn gật đầu.

Rõ ràng cô ta lấy được món hời, nhưng lại làm ra vẻ với người ngoài, giống như

thể mình mới là người bị tủi thân.

Trong lòng bà nội Bạch phiền muộn, lạnh giọng nói: “Được rồi, mọi người cứ

chơi đi. Ở đây nhiều người quá, rất buồn bực. Mẹ về bệnh viện trước đây”

“Mẹ?” Bạch Văn Liên sửng sốt, nhanh chóng giữ bà ấy lại: “Thế này… Ngữ Dung

và Tiểu Xương còn chưa cắt bánh kem, hay là mẹ ở lại chờ một chút, được

không?”

“Không đợi nữa” Bà nội Bạch lắc đầu: “Đầu mẹ choáng váng rồi”

“Vậy… Được rồi ạ” Bạch Văn Liên thấy bà nội Bạch kiên trì nên chỉ đành phải

gật đầu. Ông ta quay qua nhìn Chu Phổ, gật đầu với ông ấy một cái rồi nói:

“Bác sĩ Chu, làm phiền bác sĩ rồi”

Từ đầu tới giờ Chu Phổ vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, còn chẳng thèm nói với đám

Bạch Văn Liên một câu, ông ấy chỉ gật gật đầu rồi tính đẩy bà nội Bạch rời đi.

Nhưng ông ấy còn chưa làm gì thì Tô Tái Tái đã nói: “Bà nội, cháu đi với bà”

“Tái Tái!” Bà nội Bạch chưa kịp lên tiếng, Bạch Văn Liên đã hơi cao giọng gọi

cô, vẻ mặt không đồng ý: “Buổi tiệc hôm nay cũng có phần của con, sao con

lại làm loạn thế hả?”

Ông ta nói xong, nhìn cô mặc đồ bình thường, thì hàng lông mày nhíu chặt lại

một chút rồi nhỏ giọng nói: “Con nhanh đi thay lễ phục đi, sau đó xuống dưới,

ba sẽ giới thiệu con cho các chú các bác, để con làm quen một chút”

“Đúng vậy đó, Tái Tái” Hứa Tần Nhã mỉm cười đệm theo: “Để mẹ đi lên lầu với

con, tiện thể giúp con trang điểm”

Bà ta vừa nói xong đã muốn kéo tay Tô Tái Tái.

Vốn dĩ Hứa Tần Nhã cho rằng cô con gái này chẳng được tích sự gì, không ngờ

lại có thể thi đậu Đại học Đế Đô, hơn nữa lại còn là tuyển sinh nội bộ.

Mặc dù bà ta không biết trong đó có chuyện gì xảy ra, nhưng ít ra, lúc này,

trong mắt Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã, Tô Tái Tái đã không vô dụng giống

như trước đó nữa.

Ngữ Dung vẫn là cô con gái bọn họ thương nhất, nhưng Tô Tái Tái… Sau này

nói không chừng cũng có thể dựa vào đó mà tìm một nhà thông gia môn đăng

hậu đối, trợ giúp tiền đồ cả hai nhà thì sao?

Ngô Hạo lúc nãy trông cũng không tệ. Cho dù không được… Vậy sau này cũng

có thể từ từ coi thử những người con cháu khác của nhà họ Ngô.

Kiểu gì cũng có thể tìm trong đó người có thể “giúp đỡ”

Hứa Tần Nhã vừa nghĩ tới việc này thì nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn.

Nhưng khi tay Hứa Tần Nhã sắp đụng tới tay Tô Tái Tái thì cô lại tránh đi, nụ

cười trên mặt bà ta đông cứng lại.

“Tôi đi với bà nội” Tô Tái Tái lạnh mặt nhìn Hứa Tần Nhã, lặp lại lời nói của

mình một lần nữa, tầm mắt đảo qua người Bạch Ngữ Dung rồi nói thêm: “Hơn

nữa, nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay… Cũng không cần nhiều đến

thế đâu”

“Con…” Hàng lông mày của Bạch Văn Liên dựng thẳng lên, ông ta đang tính nói

thì bị bà nội Bạch cắt ngang.

“Được, vậy Tái Tái đi với bà đi” Bà nội Bạch dừng lại, nhìn con trai và con dâu

rồi nói: “Không có ý kiến gì chứ?”

“… Không có ạ” Bạch Văn Liên nhỏ giọng nói.

Bà cụ đã lên tiếng, ông ta làm con trai, cho dù có ý kiến gì cũng phải nhịn

xuống.

Có điều, sau khi trả lời xong, ông ta vẫn nhịn không được mà nhìn Tô Tái Tái

đầy bất mãn.

Tô Tái Tái sao?

Cô làm như không nhìn thấy.

Tô Tái Tái quay qua nói với bà nội Bạch: “Bà nội, bà chờ cháu một chút, cháu đi

nhà vệ sinh một lát”

“Được” bà nội Bạch cười gật đầu.

Tô Tái Tái xoay người rời đi, cũng chẳng thèm nhìn đám người Hứa Tần Nhã

chút nào. Còn ông Hứa sao?

Ông ta không quan trọng.

Tô Tái Tái chỉ tính đi lau sạch giày của mình mà thôi.

Lúc nãy cô “giữ gìn” hương hỏa của nhà họ Tiền, không cẩn thận để máu của

đối phương dính một ít lên giày, bây giờ cô phải đi lau sạch mới được.

Tô Tái Tái vừa đi tới cửa, hơi nhướng mắt lên đã trông thấy một vật nhỏ ngồi

chồm hổm trước cửa. Cô “Hả?” một tiếng rồi tiếp tục đi tới gần, còn chưa kịp

hỏi vì sao nó ngồi chồm hổm ở đây thì đã nghe thấy bên trong có người nói

chuyện.

“Thứ này thật sự có hiệu quả sao?”

Người phụ nữ kinh ngạc hỏi, trong giọng nói còn có chút sợ sệt.

“Đương nhiên là có tác dụng rồi” Một giọng nữ khác trả lời, còn hơi đắc ý nói

tiếp: “Cô có biết trên weibo có một người tên “Tataro” không? Chính cô ấy nói

cho tôi biết cách này đấy”

“Tataro sao?” Người phụ nữ kia lại kêu lên: “Chính là cô gái am hiểu xem bài

Tarot đấy hả?”

“Chính là cô ấy” Cô gái đắc ý xoa xoa món đồ trên tay mình: “Tôi bỏ rất nhiều

công sức mới chuẩn bị xong đấy. Quan trọng là… Nó… Vô cùng. Có. Tác. Dụng”

Lúc nói tới phần sau, cô gái xích lại gần đối phương, nhỏ giọng nói từng chữ

một.

Nói xong, cô ta che miệng cười trộm: “Gần đây tôi đi đánh bài cũng có vận

may tốt hơn rất nhiều, đề nghị cô cũng làm một cái”

“Hả? Tôi sao?” Người phụ nữ trẻ tuổi vội vàng xua tay nói: “Không được, không

được đâu… Tôi nhát gan lắm, thật sự không dám đeo cái này”

Nói xong cô ấy lại liếc nhìn tay cô gái một cái, mới vừa nhìn thấy hạt pha lê đó

là vội vàng dời mắt đi.

Người phụ nữ không tự chủ mà rùng mình một cái.

Vì sao may mắn, thế mà. Thế mà lại ngược đãi rồi g**t ch*t một con mèo còn

đang sống sờ sờ, chặt chân nó, đốt thành tro rồi bỏ vào trong hạt pha lên,

thật sự là…

Người phụ nữ ngẫm lại chỉ cảm thấy rất đáng sợ.

“Hừ, lá gan của cô đúng là nhỏ thật mà” Cô gái kia nhìn bộ dáng của đối

phương, cũng không xem trọng mà phất phất tay, rồi cô ta đi tới trước gương,

vừa kiểm trang lớp trang điểm của mình vừa thờ ơ nói: “Việc đó cũng đâu có

bảo cô tự mình làm”

“Cô đó nha…” Cô ta dừng lại một chút, lấy cây son môi ra, lúc vặn mở son môi,

cô ta lườm người phụ nữ kia một chút, rồi nói: “Chỉ cần cô chọn một con mèo,

sau đó nói lại thứ tự cho đối phương biết, rồi chỉ cần đợi thành phẩm đưa tới

trước mặt cô thôi”

Nói xong, cô ta mím mím môi, nhìn bản thân trong gương rồi cười cười, lại bỏ

thỏi son môi vào trong túi xách, đứng thẳng người nhìn người phụ nữ: “Mắt

không thấy, đương nhiên lòng sẽ không sợ”

“Ha hả… Vẫn nên thôi đi” Người phụ nữ xua tay, nụ cười trên mặt vô cùng miễn

cưỡng, vội vàng lắc tay từ chối.

“Thật nhát gan” Cô gái hờn dỗi hơi trừng mắt nhìn người phụ nữ một chút,

phong tình vạn chủng cùng cô ấy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Được rồi, được

rồi. Lần sau để tôi coi có thể hỏi chỗ Tataro xem còn cách nào ôn hòa hơn

không, để cô cũng có vận may tốt giống như tôi vậy”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.