Tam sư huynh đến rồi, Nhị sư huynh có thể về tông môn.
Bọn họ thân là tu tiên giả Dung Hồn cảnh, ở khu vực dãy núi Huyền Tháp này
chính là tồn tại có thể tùy ý chém giết.
Nghê Truyền Vân là một trong những trụ cột của Đệ Cửu Vực, lại là gương mặt
đại diện cho hàng ngũ đệ tử dòng chính của vực chủ, kỳ thực trong tông môn
cũng có rất nhiều việc vặt vãnh cần phải xử lý.
Thông thường, những việc này đều là do Đại sư huynh cùng các sư huynh lớn
tuổi hơn cùng nhau làm.
Thu Vũ Miên Miên
Nhưng mà Đại sư huynh của Đệ Cửu Vực thật sự không phải là người có tài về
phương diện này. Dùng lời của Diêm Nguy Nhiên để hình dung thì chính là
“bình dầu đổ cũng không thèm đỡ”, không phải là vì lười, mà đơn thuần là vì
kiêu ngạo. Muốn hắn nhẫn nại giao tiếp cùng trưởng lão quản sự trong tông
môn càng là chuyện không thể nào.
..
Trong rừng, làn gió ấm lướt qua những tán cây, vài chiếc lá úa rơi xuống.
Một luồng khí vô hình ập tới, cuốn theo những chiếc lá rơi nhẹ tênh, lá xanh
lặng lẽ bị xé thành sợi nhỏ trong cơn gió thoảng, như thể bị một cơn cuồng
phong mang theo lưỡi dao sắc bén quét qua.
Nữ hài thu đao, đôi mắt đăm chiêu nhìn về phía trước, nơi vừa rồi nàng vung
đao.
Thiếu niên bên cạnh vỗ tay cười nói: “Hay lắm Tiểu Cửu, một chiêu này sánh
ngang với Võ Giả thất giai, một kích toàn lực Hóa cảnh”
Con đường Võ Tu bắt đầu từ Võ Giả cửu giai và kết thúc ở Võ Thánh nhất giai.
Mỗi giai đoạn, đều có “Bán Bộ cảnh”: “Cố Nguyên cảnh” và “Hóa cảnh”, chia
thành ba cảnh giới nhỏ.
Trong đó, Hóa cảnh là mạnh nhất.
Tu luyện đến thất giai, vượt qua cửa ải, bước vào lục giai, chính là bước vào
cảnh giới “Võ Tôn”.
Bước vào tam giai, chính là cảnh giới “Võ Vương”.
Còn về “Võ Thánh” nhất giai, trên thế gian này chỉ đếm trên đầu ngón tay, sánh
ngang với Thông Thánh cảnh trong truyền thuyết của Pháp Tu.
Đạt đến tu vi này, Pháp Tu và Võ Tu đã không thể so sánh hơn kém, dù sao đều
là cảnh giới mà tu tiên giả bình thường không thể gặp được, hủy thiên diệt địa
chỉ là chuyện nhỏ động một đầu ngón tay.
Trong Tu Tiên giới có một câu nói, có thể tu luyện đến Võ Thánh đều là người
Linh Võ song tu, có cảnh giới Pháp Tu chí cao, mới có cơ hội siêu phàm nhập
thánh.
Đây là sát chiêu của đại năng, thường không dễ dàng để người khác nhìn thấy,
người nhìn thấy có lẽ đều đã chết.
Năng lực Võ Tu hiện tại của Tô Chước đang ở mức độ Võ Giả thất giai, đại khái
tương đương với Tiên Thiên cảnh.
Nhưng có thể đánh thắng được Tiên Thiên cảnh thất trọng hay không còn phải
xem vào phát huy thế nào.
Chưa đến ba tháng.
Tu vi võ đạo cơ bản đuổi kịp phẩm giai linh hải, quả thật khiến người ta phải
kinh ngạc.
Nhưng mà thiên phú về Pháp Tu và Võ Tu của mỗi người vốn dĩ không giống
nhau. Có người có thể cân bằng cả hai, đều rất bình thường, có người có thể
có một phương diện cực cao, phương diện kia lại cực thấp, mà người có cả hai
đều cao là cực kỳ hiếm hoi.
Theo Diêm Nguy Nhiên thấy, chính là bởi vì linh mạch tiểu sư muội có khuyết
điểm, cho nên đại đa số điểm kỹ năng của nàng đều dồn vào Võ Tu.
Bởi vậy mới lĩnh ngộ được Đao Ý.
Mà đã lĩnh ngộ được Đao Ý, trên con đường Võ Tu ắt sẽ càng thêm thuận buồm
xuôi gió.
Hắn đoán đúng tám chín phần.
Chỉ trừ một điểm, Đao Ý là do truyền thừa ban cho.
Tô Chước vốn đã nghĩ kỹ, nếu sư huynh hỏi nàng vì sao lĩnh ngộ được Đao Ý,
nàng sẽ nói thật.
Đối với đại đa số tu tiên giả mà nói, kinh nghiệm lĩnh ngộ quan trọng như vậy
chính là bí mật nhưng nếu là đồng môn thân thiết thì cũng không có nhiều
kiêng kỵ.
Thế nhưng, các sư huynh dường như đều không thấy kỳ lạ khi nàng còn nhỏ
tuổi mà đã lĩnh ngộ được Đao Ý, chỉ cảm thấy đây là điều đương nhiên, cũng
không có hứng thú gì với nó cả.
Chỉ có Tứ sư huynh hỏi nàng muốn loại đao nào.
Sau khi luyện tập xong đao pháp, Diêm Nguy Nhiên nói những chỗ yếu kém khi
luyện tập cơ bản lúc trước của Tô Chước xong rồi lấy ra một tấm ngọc phù.
Tô Chước cũng lấy ra ngọc phù của mình, nghe thấy truyền âm của Ngu Hồng
Vũ:
“Sư huynh về tông môn trước đây, xử lý chút chuyện rắc rối, để lão Tứ đến chơi
với hai người”
“Đại Bỉ Tân Tú sắp đến rồi, Nhị sư huynh sắp bị làm phiền đến phát điên mất”
Là một trong nội môn của Cửu Vực, Đệ Cửu Vực cũng phải phái người tham gia
Đại Bỉ Tân Tú. Cho dù tông môn cân nhắc đến việc Đệ Cửu Vực ít người, không
cần phái quá nhiều người nhưng cũng không thể chỉ để mình Nhị sư huynh vất
vả làm việc được.
Ngay cả Đại sư huynh cũng phải làm trọng tài.
Nhưng Đại sư huynh làm trọng tài, chính là kiểu người trừ lúc bắt đầu và phân
định thắng thua ra thì không nói cái gì hết.
Tô Chước nhìn Diêm Nguy Nhiên: “Tam sư huynh cũng nói với huynh là Tứ sư
huynh sẽ đến sao?”
Diêm Nguy Nhiên nói móc: “Đúng vậy, Xuyên công tử đến rồi”
Tứ sư huynh Lý Đoạn Xuyên, là tứ tử của quốc chủ Bình Bắc quốc, đại lục Bắc
Ngai, Huyền Mông giới, được bách tính tôn xưng là “Xuyên công tử”.
Vừa nói xong, Diêm Nguy Nhiên đơn thủ kết ấn.
Một luồng sáng chói mắt phóng thẳng lên trời, tỏa ra giữa không trung, giống
như những mảnh sao rơi xuống.
Tô Chước: “Thất sư huynh, ban ngày ban mặt huynh thả pháo hoa gì vậy?”
Diêm Nguy Nhiên: “Pháo hoa? Ta đang triệu hồi Tứ sư huynh đấy”
Triệu hồi.
Nói cứ như Tứ sư huynh là triệu hoán thú vậy.
Tô Chước đỡ trán.
Nàng chỉ nói chuyện với Tứ sư huynh qua ngọc phù, thật sự chưa từng gặp
mặt.
Không lâu sau có tiếng bước chân truyền đến.
nhieu-lam/chuong-32-danh-nhau-danh-nhauhtml]
Người này có khuôn mặt vuông vức, vừa sâu thẳm vừa tuấn tú, ăn mặc lại rất
giản dị, giống như một Võ Tu không chú trọng vẻ bề ngoài, rất giống với Thất
sư huynh mà Tô Chước nhìn thấy lần đầu tiên.
Tô Chước đang suy đoán thì Diêm Nguy Nhiên đã vô tư chào hỏi từ xa: ” Xuyên
công tử tới rồi kìa!”
Tô Chước bị cách gọi này làm gián đoạn dòng suy nghĩ, do dự một lát mới nói:
“Tứ sư huynh”
“Ừ, sư muội” Tứ sư huynh tùy tiện ném cho Tô Chước một thanh trường đao,
nàng vội vàng tiếp lấy, suýt chút nữa thì bị đập xuống đất.
Nặng quá!
Thanh đao này là cố ý rèn cho nàng, ngay cả trọng lượng và chất liệu cũng đã
hỏi ý kiến của nàng nhưng hiện tại Tô Chước chỉ cảm thấy bản thân lúc trước
quá tự tin, vậy mà dám đòi một thanh đao nặng như vậy.
“Cảm ơn sư huynh! Thanh đao này thật đẹp!”
Nàng rút đao ra xem xét kỹ lưỡng, càng xem càng thích.
Thật sự rất đẹp, khó có thể tưởng tượng một thanh trường đao lại có thể vừa
tinh tế vừa mang cảm giác vững chắc, như thể nó được tạo ra đúng theo ý
nàng, lại còn hoàn mỹ hơn cả thanh đao tốt nhất mà nàng tưởng tượng.
Tứ sư huynh cười nói: “Tiểu Cửu sao khách sáo vậy”
Hắn đã sớm quen với việc không cần khách sáo rồi.
Diêm Nguy Nhiên lập tức làm gương, vui vẻ nói: “Tứ sư huynh có mang đồ tốt
gì cho ta không?”
Tứ sư huynh đầu đầy vạch đen ném cho hắn một chiếc nhẫn trữ vật: “Nói
chuyện cho đàng hoàng”
Thất sư huynh cầm đồ của người ta, cung kính khom người: “Vâng, bệ hạ”
Mặt Tứ sư huynh không chút cảm xúc: “Cha ta còn chưa chết”
“Quốc chủ thiên thu vạn tuế”
Tứ sư huynh: “”
“Thích diễn kịch như vậy, thì để ta đưa đệ vào cung nhé, thế nào?”
Diêm Nguy Nhiên: “Ta muốn làm tướng quân”
Lý Đoạn Xuyên: “Sư đệ làm tướng quân thì quá uổng phí tài năng, ta phong đệ
làm Đông Hán Đốc chủ”
Diêm Nguy Nhiên: “Hửm?”
Sao sư huynh lại đột nhiên khen hắn?
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Tô Chước cười hì hì, Thất sư huynh đúng là thua thiệt vì không hiểu biết về
cung đấu mà.
Tứ sư huynh xoa đầu sư đệ, giải thích với Tô Chước: “Nói đùa thôi, Bình Bắc
thành không có thái giám”
Cũng không có Đông Hán.
Diêm Nguy Nhiên hiểu ra, sắc mặt lập tức thay đổi, ra tay với tốc độ cực
nhanh: “Chết đi cho ta!”
Lý Đoạn Xuyên đánh trả: “Hừ hừ”
Hai người đột nhiên đánh nhau, Tô Chước vội vàng tránh xa để khỏi bị liên lụy.
Phải nói là hai vị sư huynh đánh nhau đến điểm là dừng nhưng chiêu thức lại
vô cùng tinh diệu.
Có thể gọi là bạo lực mỹ học.
Trong rừng vang vọng tiếng động do võ kỹ va chạm, kinh động làm một đàn
chim bay tán loạn.
Tô Chước bịt tai, càng xem càng mê mẩn.
Đánh nhau, đánh nhau!
Hay quá!
Chẳng trách ngay cả Thất sư huynh không đáng tin cậy này cũng từng giành
được vị trí thứ nhất trên bảng Tân Tú!
Mà nói đi cũng phải nói lại, không biết nàng có làm được không.
Lúc này, còn mười ngày nữa là đến Đại Bỉ Tân Tú.
..
Nội môn Vô Minh Thần Tông, Đệ Ngũ Vực.
Một luồng uy áp bốc lên trời, linh lực cuồn cuộn.
Linh khí hoàn toàn ẩn vào trong cơ thể thiếu nữ.
“Tiên Thiên cảnh thất trọng”
Giọng nữ dịu dàng uyển chuyển vang lên bên cạnh thiếu nữ.
“Tu vi của muội hiện giờ tương đương với người kia ở Đệ Cửu Vực, tính cả mọi
sự chuẩn bị, tỷ lệ chiến thắng ước chừng bảy phần”
“Chín phần”
Liên Thanh Y khẳng định.
Sư tỷ của nàng ta mỉm cười khuyên nhủ: “Ít ra cũng nên khiêm tốn một chút”
Vẻ mặt thiếu nữ nghiêm túc: “Không được, muội không muốn thua”
“Tuổi của nàng ấy nhỏ hơn muội nhiều, thắng cũng chẳng vẻ vang gì, thua lại
càng mất mặt”
..