Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 33: Thứ tà môn như vậy thật sự là đồ tốt sao?



Sẵn sàng

Vì Tứ sư huynh đã đến nên Diêm Nguy Nhiên kiên quyết muốn xuống núi, đến

tửu lâu ăn một bữa thịnh soạn.

“Sư huynh, chúng ta về tông môn sớm đi?”

Tô Chước nói.

Cảm giác cứ canh đúng giờ về có hơi nguy hiểm.

Lỡ như muộn thì sao? Vậy thì chẳng phải. Thôi bỏ đi, muộn một hai ngày

cũng chẳng có hậu quả gì.

Tô Chước chỉ sợ mình ở bên ngoài quen rồi, trở về lại không quen.

Diêm Nguy Nhiên: “Được, mấy ngày trước xuống núi tình cờ nghe nói phòng

đấu giá Huyền Minh sắp tổ chức bán đấu giá hàng tháng, ngày mai chúng ta đi

xem có món đồ mới mẻ nào không”

Lý Đoạn Xuyên chắp tay đi phía sau bọn họ: “Đến lúc đó, tiểu sư muội thấy

thích cái gì cứ lấy cái đó”

“Được”

Tuy Tô Chước nói vậy nhưng trên thực tế trong lòng lại nghĩ bản thân nhất

định phải nhịn, tuyệt đối không được tiêu tiền lung tung, dù cho sư huynh trả

tiền cũng không được mua bậy, tốt nhất là không mua.

Mình đúng là người không thích mua sắm nhất trong cả sư môn, chắc là do

nghèo. Sư huynh dẫn đi ăn một bữa thịnh soạn ở tửu lâu, số tiền trả còn nhiều

hơn cả gia tài trước kia của nàng.

Đến trong thành thì không cần phải ăn gió nằm sương nữa, cứ dứt khoát ở tại

khách điếm tốt nhất. Vô Minh Thần Tông cũng có rất nhiều sản nghiệp trong

dân gian, tuy hiếm khi thấy đệ tử nội môn trong thành nhưng khi biết được

thân phận của họ, chưởng quỹ khách sáo đích thân đến tiếp đãi.

Ban đêm, các sư huynh đặc biệt dặn dò Tô Chước không được chạy lung tung.

Trong thành không giống như trong núi, lòng người khó lường, tu vi của nàng

còn chưa đủ để một mình xông pha trong hoàn cảnh phức tạp.

Sau khoảng thời gian rèn luyện này, Tô Chước mới phát hiện ra núi rừng tự do

đến nhường nào, có thể thoải mái tìm yêu thú đánh nhau. Từ lúc bắt đầu còn

gò bó trong kỹ năng chiến đấu thực tế, đến giờ nàng đã có thể vận dụng thuần

thục, không thể không nói đến công lao to lớn của lũ yêu thú.

Có một số mãnh thú vốn rất thích tuần tra lãnh địa vào ban đêm, thấy nàng

nhiều rồi, nên khi cảm nhận được khí tức của nàng từ xa chúng đã lựa chọn đi

đường vòng.

Cũng có những con thích đùa giỡn với nàng nhưng không nhiều.

Trước khi đi Tô Chước còn mang đến cho mấy con hổ con thường xuyên chơi

với mình mấy khối thịt linh thú lớn. Đương nhiên, người phụ trách đánh nhau

với nàng là gia trưởng của nó.

Vì không thể ra ngoài đi dạo lung tung, Tô Chước chỉ có thể ở trong phòng.

Nàng nằm trên chiếc giường mềm mại, ôm lấy thanh đao mới yêu quý một lúc,

không có chút buồn ngủ nào, bèn ngồi bật dậy, tự quan sát khí hải.

Linh hải Tiên Thiên thất trọng cảnh chậm rãi vận chuyển, uy áp ẩn hiện, trên

bề mặt không nhìn ra bất kỳ tì vết nào.

Thu Vũ Miên Miên

Thực tế, nếu cứ tiếp tục phát triển lớn mạnh, không thể tránh khỏi có một ngày

sẽ khó mà duy trì.

Nhưng mà, mục đích của Tô Chước không phải là xem cái này.

Nàng tập trung thần thức, nhìn rõ phía trên linh hải của mình, nơi Thần Khuyết

có một quả cầu nhỏ màu trắng tuyết, tỏa sáng mờ ảo đang lơ lửng.

“Thái Cổ Thù Tiên Quyết”

Tô Chước lẩm bẩm, sờ sờ thanh trường đao đặt trên đùi.

Bước vào cảnh giới Võ Giả thất giai,Tô Chước đã phát hiện ra thứ này trong

đan điền của mình.

Khi nàng dùng thần thức chạm vào quả cầu ánh sáng, cảm giác giống như

đang đọc một cuốn sách cổ.

Không còn là “Thái Cổ Tàn Thiên” nữa.

Mà là “Thái Cổ Thù Tiên Quyết”.

Nàng chỉ có thể xem một trang, rồi không lật được nữa, còn không chi tiết

bằng Tàn Thiên.

Nhưng nó rõ ràng đã hoàn chỉnh.

Truyền thừa đao pháp thực sự.

Lúc này, Tô Chước mới biết, sự khác biệt giữa truyền thừa và điển tịch mà Nhị

sư huynh nhấn mạnh lại lớn đến vậy.

Tàn thiên đã là Địa giai hạ phẩm.

Nếu một ngày nào đó nàng lật mở được cuốn sách này, vậy phẩm giai sẽ là

bao nhiêu?

Vậy thì cao đến quá mức.

Nhưng mà, kỳ lạ là…

Khi Tô Chước muốn hỏi lại sư huynh chuyện này thì lại phát hiện không thể nói

ra.

Mỗi lần nàng muốn nói, đột nhiên lại quên mất ý định này nhưng khi không có

ai, nàng mới nhớ ra mình từng có lúc định nói chuyện này.

Nàng không tin tà nên đã thử rất nhiều lần, kết quả vẫn cứ như bị trúng tà,

không thể không tin.

Thứ tốt này sao lại tà môn như vậy?

Tô Chước vừa sợ vừa thử, trước đó đã thử lật không được bèn từ bỏ một thời

gian, tối nay không có việc gì làm, mới lại đến xem.

Hôm nay, Thất sư huynh nói nàng đã đạt đến Hóa cảnh của Võ Giả thất giai,

coi như đã tiến lên một bậc so với trước đây.

Không biết có thể lật mở “Thái Cổ Thù Tiên Quyết” không.

Xem thêm một trang cũng tốt.

Cái tính tò mò chết tiệt của nàng.

Tô Chước không biết mình có phải là nhập gia tùy tục, bị “não tu luyện” của thế

giới này lây nhiễm hay không.

Nhìn thấy công pháp mạnh như vậy mà lại không lật mở được, trong lòng ngứa

ngáy như có kiến bò.

Vừa oán thầm, ý thức của Tô Chước chìm vào đan điền, chạm vào quả cầu ánh

sáng màu trắng tuyết.

Bóng mờ lấp lánh ánh vàng kim hiện lên trong ý thức của nàng, cổ tự thảo thư

viết năm chữ “Thái Cổ Thù Tiên Quyết”.

Nàng vốn không quen thuộc với loại chữ này, nhìn rất vất vả, thế nhưng giờ đây

lại lĩnh hội được nên theo bản năng muốn lật mở.

Nàng không ôm hy vọng.

Đột nhiên, dường như nghe thấy tiếng ma sát rất khẽ.

Soạt.

Tinh thần của Tô Chước chấn động.

Chữ viết hư ảo từ từ lật lên.

Lật được rồi!

Hay lắm! Đúng là nội dung chưa từng thấy!

Nàng cực kỳ mừng rỡ, ý thức hòa vào trong đó.

Giống như có đạo âm mênh mông vang lên trong lòng nàng.

nhieu-lam/chuong-33-thu-ta-mon-nhu-vay-that-su-la-do-tot-saohtml]

Uy nghiêm hùng vĩ.

..

Sân sau quán trọ.

Những con ngựa trong chuồng bỗng nhiên hí vang, tiếng hí kéo dài không dứt,

mã phu vội vàng chạy ra an ủi nó.

Con ngựa kia có thân hình to lớn dị thường, những con ngựa bình thường khác

không dám đến gần nó nên xung quanh trống ra mấy chỗ. Khi nó đứng thẳng

dậy, mã phu chỉ có thể ngước nhìn, bó tay không biết làm gì: “Ngày thường chỉ

có mình ngươi dọa người khác, giờ thì ngươi nhìn thấy cái gì vậy?”

Thấy quỷ rồi à?

..

Trong quán trọ.

Bàn tay đang gõ bàn tính của chưởng quỹ khựng lại, tiếng nói báo cáo công

việc bên cạnh bỗng trở nên nhỏ bé hơn.

Thuộc hạ do dự dừng lại: “Chưởng quỹ?”

Chưởng quỹ nheo mắt, ánh mắt sắc bén ẩn chứa thâm ý: “Không liên quan đến

ngươi, tiếp tục nói đi, Nham Thả thành thế nào rồi?”

Thuộc hạ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cẩn thận báo cáo.

Chưởng quỹ thầm lắc đầu, quả nhiên là nội môn Thần Tông, đệ tử dòng chính

của Lạc Vực chủ, dù chỉ là mấy thiếu niên cũng không thể xem thường.

Với loại áp lực mạnh mẽ này, ông ta đại diện cho Thần Tông tranh đấu giữa vô

số thế lực phụ thuộc thành trì lâu như vậy, cũng chưa từng gặp qua.

..

Tầng lầu phòng chữ Thiên, một cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.

Diêm Nguy Nhiên dứt khoát ném ly rượu, thân hình vừa động đã đi ra ngoài

hành lang mấy chục mét.

Lý Đoạn Xuyên ngơ ngác cầm ly rượu, lần đầu tiên tự mình cảm nhận được

“Tiểu Cửu thiên phú kinh người” mà Thất sư đệ nói là khái niệm gì.

“Ngộ đạo?”

Vẻ mặt Diêm Nguy Nhiên cũng đầy vẻ do dự, vốn dĩ không dám xác nhận.

“Hẳn là ngộ đạo”

Lý Đoạn Xuyên mỉm cười, tiện tay đổ rượu trong ly đi rồi dùng linh lực dẫn rượu

lập trận, linh tửu trong suốt tản ra bốn phía, hóa thành thực thể tạo thành một

linh trận tinh diệu.

“Sư huynh, huynh có được không đấy?”

Diêm Nguy Nhiên nghi ngờ nhìn hắn.

Lý Đoạn Xuyên lấy ra ngọc phù tông môn đặt vào mắt trận, ánh mắt sâu thẳm

nhìn xuống lão Thất đang ra vẻ đáng ghét.

Ngọc phù phát ra tiếng “cạch”.

“Nói lại lần nữa xem?”

Báo động trong lòng Diêm Nguy Nhiên kêu lên rầm rộ, hắn lập tức lùi lại mười

mấy mét, nhận thua: “Sư huynh, ta không đánh với huynh nữa!”

Lúc Tiểu Cửu không nhìn thấy, hắn đúng là bị đánh cho te tua.

Lý Đoạn Xuyên cũng không định chấp nhặt với hắn, nói: “Đứng đây, hộ pháp

cho Tiểu Cửu”

Diêm Nguy Nhiên cảnh giác gật đầu: “Ồ”

..

Một ngày trôi qua.

Diêm Nguy Nhiên không có chút hình tượng nào nằm ườn ra ghế, hai chân bắt

chéo lắc lư, truyền âm nói chuyện phiếm với Tứ sư huynh: “Tư chất tiểu sư

muội thật sự không chê vào đâu được, chỉ là Võ Giả thất giai, vậy mà có thể

ngộ đạo cả ngày”

Lý Đoạn Xuyên: “Ngộ đạo mười ngày càng tốt, chỉ sợ lỡ mất Đại Bỉ”

“Sao có thể? Không đúng, nếu dưới sự chỉ dạy của ta mà tiểu sư muội có thể

ngộ đạo mười ngày mười lăm ngày, vậy thì cần sư phụ làm gì? Ta dạy muội ấy

là được rồi”

Lý Đoạn Xuyên chân thành nói: “Đúng là không thể nào là do đệ. Nhỡ đâu là

tiểu cửu tự mình lĩnh ngộ thì sao?”

..

Ba ngày sau.

Diêm Nguy Nhiên bẻ ngón tay tính toán: “Đao pháp Địa giai hạ phẩm, Võ Giả

thất giai Hóa Cảnh, biết dùng Hồn thuật, lại thêm cả Tiên Thiên cảnh thất

trọng. Nếu linh mạch không có vấn đề, ở Đại Bỉ Tân Tú chắc chắn sẽ nghiền

ép đối thủ, cho dù không dùng linh quyết, có thiên tài là ta chỉ dạy, cùng với cơ

duyên ngộ đạo lần này, cũng đủ nghiền ép đối thủ”

Lý Đoạn Xuyên: “Vô lại, đừng để Tiểu Cửu học theo cái tính kiêu ngạo của đệ”

Diêm Nguy Nhiên: “Nếu muội ấy mà kiêu ngạo lười biếng, sư phụ hẳn là sẽ yên

tâm rồi. Huynh mà thấy muội ấy tu luyện thì chắc chắn sẽ sợ muội ấy cố gắng

đến mức tẩu hỏa nhập ma”

Quá đáng sợ!

Họ luyện tập vào ban đêm chủ yếu để cho tâm trí được nghỉ ngơi, còn nàng thì

vẫn ở bên ngoài nhảy nhót không ngừng, khiến cho các yêu thú trong dãy núi

Huyền Tháp đều phải kêu khổ không thôi.

..

Mười ngày.

Diêm Nguy Nhiên vừa ngáp vừa đến đổi ca với Lý Đoạn Xuyên, dựa vào tường ở

hành lang.

“Ta thật sự là quá mạnh, quá mạnh, khai tông lập phái cũng không thành vấn

đề. Tiểu sư muội chính là chiêu bài sống còn của ta. Mới vào sư môn đã ngộ

đạo mười ngày trong thành”

Trong lòng Lý Đoạn Xuyên cũng không khỏi cảm thán, thậm chí suýt chút nữa

thì tin lời nói nhảm của lão Thất, nhưng sau đó lý trí nhanh chóng trở lại thì lập

tức đá hắn một cái: “Nghiêm túc chút đi”

..

Mười lăm ngày.

“Tứ sư huynh, huynh dịch dung đi thay sư muội tham gia Đại Bỉ đi?”

Diêm Nguy Nhiên thành khẩn nói: “Dù sao cũng không có mấy người từng gặp

sư muội, nhìn không ra cử chỉ khác nhau đâu. Đợi tiểu sư muội tỉnh lại thì trực

tiếp đánh trận cuối cùng quyết định thắng bại là được”

Lý Đoạn Xuyên mày rậm mắt to, khóe miệng giật giật: “Sao không phải là đệ

đi?”

Diêm Nguy Nhiên: “Sư đệ ta học nghệ không tinh”

Lý Đoạn Xuyên: “Sư huynh ta cũng không tinh thông thuật dịch dung”

Diêm Nguy Nhiên: “Thuật dịch dung của Đại sư huynh chắc hẳn đã xuất thần

nhập hóa”

Hai người đồng thời im lặng.

Ai dám bảo Đại sư huynh làm chuyện này?

Diêm Nguy Nhiên đẩy đẩy hắn: “Sư huynh, huynh anh minh thần võ, huynh đi

khuyên Đại sư huynh đi”

Lý Đoạn Xuyên: “Muốn khuyên Đại sư huynh, ta thà rằng tự mình. không, ta

thà rằng đánh cho đệ tâm phục khẩu phục rồi bảo đệ đi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.