Trước cửa sảnh khách sạn, chiếc Lexus LM màu bạc titan vừa dừng lại.
Cửa ghế phụ lái lập tức được mở ra. Trợ lý Nghê Tâm xuống xe, kéo cánh cửa
hàng ghế sau. Một đôi giày cao gót mười centimet với gót mảnh như tăm từ
bên trong dò ra, đặt vững trên mặt đất.
Lê Sơ Huyền thuận tay đưa tập tài liệu công việc cứng nhắc cho trợ lý Nghê
Tâm đang đứng bên cạnh.
Bước vào sảnh khách sạn, đôi gót nhọn mười centimet gõ lên sàn nhà bóng
loáng có thể soi gương. Lê Sơ Huyền bước đi một dáng vẻ vừa dứt khoát vừa
mạnh mẽ, còn trợ lý Nghê Tâm đi theo mà lòng kinh hãi.
Nghê Tâm nhỏ giọng hỏi: “Lê tổng, sao hôm nay chị lại đi đôi giày cao thế?”
Lê Sơ Huyền cười lạnh một tiếng: “Hôm nay Lục Sầm cũng ở đây”
Nghê Tâm lập tức hiểu ra. Chỉ cần là sự kiện có mặt Lục tổng, giày cao gót của
Lê tổng sẽ không bao giờ thấp hơn mười centimet. Theo lời của Lê tổng thì,
chiều cao đã thua thiệt, chỉ có thể dùng giày cao gót để bù lại chút khí thế.
Thực ra, cô cảm thấy Lê tổng không cần thiết phải làm vậy. Dù cô có đi chân
trần, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến mọi người run như cầy sấy.
Tiệc rượu tối nay là để kỷ niệm 40 năm thành lập của tập đoàn Thẩm thị, được
tổ chức tại khách sạn Bích Thủy Vân Gian thuộc quyền sở hữu của Lục thị.
Sảnh tiệc vô cùng rộng lớn, trung tâm là chùm đèn treo pha lê khổng lồ lộng
lẫy huy hoàng. Xuyên qua những ô cửa kính sát đất, có thể nhìn thấy trọn vẹn
cảnh đêm hoa lệ của cảng Victoria.
Một dàn nhạc giao hưởng được mời từ Áo đang trình diễn bản hòa tấu
Brandenburg trên sân khấu.
Rượu và thức ăn bày la liệt, tiếng cười nói vui vẻ vang lên khắp nơi. Trai xinh
gái đẹp tụm năm tụm ba trò chuyện phiếm. Có lẽ một nửa giới thượng lưu của
Cảng Thành tối nay đã có mặt đông đủ.
Vì có một cuộc họp video xuyên quốc gia nên Lê Sơ Huyền đến khá muộn. Vừa
vào cửa, cô tùy ý liếc một vòng nhưng không thấy Lục Sầm đâu.
Ngược lại, khi cô vừa bước vào sảnh tiệc, chủ nhà và những người đang tụ tập
nói chuyện lúc nãy đều vây đến chào hỏi cô.
Tại khu vườn trên sân thượng, Lục Sầm dựa vào lan can, anh khẽ lắc ly rượu
vang đỏ trong tay.
Người bên cạnh đang nói gì đó với anh, nhưng anh không hề chuyên tâm lắng
nghe, thỉnh thoảng chỉ “ừm” một tiếng cho có lệ.
Ánh mắt anh xuyên qua lớp cửa kính, dừng lại trên người Lê Sơ Huyền đang
được mọi người vây quanh như sao sáng vây lấy mặt trăng.
Cô mặc một chiếc váy đen nhỏ được may đo riêng, từng cử chỉ giơ tay nhấc
chân đều toát lên vẻ tao nhã cao quý. Không biết ai đã nói một câu gì đó thú
vị, cô khẽ mỉm cười hưởng ứng, tựa như vầng trăng treo trên bầu trời, thanh
cao mà xa vời.
Ở Cảng Thành, số người muốn trèo lên con thuyền của tập đoàn Lê thị không
hề ít. Với tư cách là tổng tài của tập đoàn Lê thị, Lê Sơ Huyền quả thực là một
viên minh châu sáng chói. Vì vậy, khi chủ nhà Thẩm vừa rời đi, những người
đứng đầu các tập đoàn khác trong bữa tiệc đều vây quanh cô.
Bên cạnh cô có rất nhiều người. Từ góc độ của Lục Sầm, anh chỉ có thể nhìn
thấy đường nét thanh tú bên sườn mặt và d** tai trắng ngần của cô.
“Lục tổng, anh thấy thế nào?”
Khi Bàng tổng bên cạnh lên tiếng, Lục Sầm mới hoàn hồn lại, “ừm” một tiếng
rồi chỉ nói: “Được đấy”
Đối phương vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Vậy thứ hai tôi sẽ đích thân đến
Lục thị ký hợp đồng”
Tổng trợ lý Lộ Xuyên của Lục Sầm tiếp lời: “Thứ hai Lục tổng có việc, tôi sẽ ở
trụ sở tập đoàn chờ Bàng tổng đến ký hợp đồng”
“Được, được, được” Sau đó, Bàng tổng lại cẩn thận hỏi: “Vậy phía Lê tổng…”
Lục Sầm cúi đầu cười nhẹ, cặp kính gọng vàng che đi sự tính toán trong đáy
mắt.
“Phía Lê tổng, ông cứ làm như bình thường là được”
“Vâng vâng” Bàng tổng cũng nhận ra Lục Sầm đang mất tập trung, không dám
làm phiền nhiều, bèn tìm một lý do rồi rời đi.
Lê Sơ Huyền đang trò chuyện với những người khác thì phát hiện một ánh mắt
đang dừng lại trên người mình. Cô khẽ ngẩng đầu lên.
Nơi ánh đèn trên sân thượng có thể chiếu tới ở phía không xa lại không có một
bóng người.
“Sao vậy Lê tổng?” Người đang trò chuyện với cô nhìn theo ánh mắt của cô,
nhưng không thấy gì cả.