Đúng lúc này có điện thoại gọi đến, cô không trả lời câu hỏi của đối phương,
chỉ nói một tiếng xin lỗi rồi rời khỏi sảnh tiệc để nghe điện thoại.
Cúp máy, tấm biển nhà vệ sinh ở cuối hành lang dài rất dễ thấy. Nhân tiện đã
ra ngoài, cô bèn ghé vào nhà vệ sinh dặm lại chút son.
Có lẽ nhà vệ sinh ở đâu cũng không thiếu chuyện phiếm, và nhà vệ sinh của
một bữa tiệc thượng lưu cũng vậy.
Lê Sơ Huyền vừa đi đến cửa đã nghe thấy vài người bên trong đang nói
chuyện: “Nghe nói phiên đấu giá của Duy Á tháng trước, có một bức tranh sơn
thủy đời Minh được bán với giá cao gấp năm lần giá khởi điểm phải không?”
Lê Sơ Huyền dừng bước.
“Không phải đâu, toàn là tin đồn thôi, không có năm lần, chỉ có bốn phẩy năm
lần thôi”
Một người khác cười duyên: “Cưng ơi, cậu nghiêm túc quá đấy”
“Là đại gia nào ra tay thế?”
“Nói đến chuyện này lại là một chuyện thú vị khác. Lê Sơ Huyền để mắt đến
bức tranh đó trước, sau đó Lục Sầm cũng ở đó. Hai người cứ thế cạnh tranh
giá với nhau, không ai nhường ai, đẩy giá bức tranh lên thành món đồ đắt nhất
trong phiên đấu giá hôm đó”
“Ồ?”
“Vậy thì chẳng có gì bất ngờ cả, chuyện hai người họ thích giành đồ của nhau
đã nổi tiếng khắp Cảng Thành rồi”
“Thế cuối cùng ai giành được?”
“Lê Sơ Huyền chứ ai”
“ Vậy mà Lục tổng lại thua à?”
Mấy người họ lại bắt đầu bàn tán sang những chuyện phiếm khác thì Lê Sơ
Huyền đẩy cửa bước vào.
Vài người sững sờ tại chỗ, trên mặt là vẻ ngượng ngùng khi nói xấu bị người
khác bắt quả tang.
Họ lúng túng chào cô: “Lê tổng”
Lê Sơ Huyền gật đầu, lấy thỏi son từ trong túi xách ra dặm lại.
“Lê tổng, lớp trang điểm của chị đẹp thật đấy, nhìn không ra là đã trang điểm,
không có một chút dấu vết của phấn nền nào cả”
Bàn tay đang dặm son của cô khựng lại. “Đó là vì tôi không trang điểm”
“A? À”
Mấy người đó xấu hổ đứng im tại chỗ.
Có lẽ vì khí chất của Lê Sơ Huyền quá mạnh mẽ, vài người cảm thấy ngượng
ngùng không thể tiếp tục ở lại, bèn kéo cửa vội vàng rời đi.
Lê Sơ Huyền chỉ cười cho qua, cô ném thỏi son trở lại túi xách rồi quay trở lại
sảnh tiệc.
Từ khay của một người phục vụ, cô lấy một ly rượu vang đỏ. Vừa xoay người,
lại có vài người khác tiến đến chào hỏi cô.
Lê Sơ Huyền đã quen với việc được mọi người săn đón ở Cảng Thành, cũng đã
quen với những khoảnh khắc như thế này.
Ly rượu và ánh đèn lấp lánh đan xen, mọi người bàn tán về các dự án của từng
nhà và xu hướng của năm tới.
Lê Sơ Huyền mỉm cười. Khi ngước mắt lên, cô vừa hay bắt gặp ánh mắt của
Lục Sầm đang từ sân thượng bước vào.
Anh mặc một bộ vest màu xám bạc được may đo riêng, toát lên vẻ lạnh lùng
và cao ngạo. Chiếc khuy măng sét bằng xà cừ kín đáo và chuỗi vòng cổ ngọc
trai Úc màu trắng trên cổ cô, trông như thể được cố ý phối thành phụ kiện đôi.
Lê Sơ Huyền thầm đảo mắt trong lòng.
“Lê tổng, dự án đầu tư lần trước cho thấy tầm nhìn của chị thật độc đáo, lợi
nhuận dự kiến phải tăng gấp mấy lần đấy”
“Ôi, dự án đầu tư nào thế? Sao Lê tổng không rủ chúng tôi cùng tham gia với?”
Dự án này là dự án cô giành được từ tay Lục Sầm vào đầu năm. Ngay sau Tết
không lâu, công ty đầu tư của Lục thị ở Canada gặp chút vấn đề. Lê Sơ Huyền
đã nhân lúc Lục Sầm rời Cảng Thành bay đến Canada trong nửa tháng đó để
nẫng tay trên dự án đầu tư này.
Nẫng tay trên rồi mà còn không rủ anh tham gia cùng.
Tính toán sơ bộ, vì dự án này mà Lục Sầm đã mất đi ít nhất 6 tỷ.
Và 6 tỷ đó, bây giờ là của cô.
Lê Sơ Huyền mỉm cười, liếc nhìn Lục Sầm, rồi nâng ly rượu vang đỏ trong tay
lên và cụng ly với anh từ xa.
Sự khiêu khích trong mắt cô quá rõ ràng.
Lục Sầm chỉ nhàn nhạt cười, cũng nâng ly rượu lên.
Khi anh uống rượu, đầu hơi ngẩng lên, yết hầu nhô ra nuốt xuống một ngụm
rượu trông gợi cảm không gì sánh bằng, nhìn chỉ muốn người ta lao đến cắn
một cái.
Cặp kính gọng vàng ánh lên vẻ lạnh lùng. Lê Sơ Huyền thầm mắng trong lòng:
Lưu manh có học thức.
“Lê tổng”
“Ừm?” Cô thu hồi ánh mắt, nghiêng tai lắng nghe.
“Lần sau có dự án tốt nhớ ưu ái chúng tôi một chút nhé”
Lê Sơ Huyền gật đầu đồng ý. Khi cô ngước mắt nhìn lại vị trí ban đầu, đã không
còn bóng dáng của Lục Sầm nữa.
Họ bắt đầu bàn về cổ phiếu, Lê Sơ Huyền không có hứng thú.
Những món tráng miệng trên quầy đồ ngọt rất tinh xảo. Cô đi qua đó, định lấy
một miếng rồi ra sân thượng vừa ngắm cảnh đêm vừa thưởng thức.
Thợ làm bánh của khách sạn Bích Thủy Vân Gian được Lục Sầm đào về từ một
tiệm bánh rất nhỏ trên đại lộ Champs-Élysées ở Paris.
Lê Sơ Huyền nể phục anh ở điểm này, luôn có thể đào ra nhân tài từ những nơi
không ai ngờ tới.
Không giống cô, đào về mấy sinh viên xuất sắc từ các trường Ivy League mà
dùng chẳng thuận tay gì cả.