Tình Như Chim Trắng

Chương 18



Sẵn sàng

Người đàn ông cười lạnh: “Đi làm gái còn muốn lập đền thờ à?”

Cô ta hét lớn cứu mạng, hy vọng nhân viên trong nhà vệ sinh có thể ra cứu

mình, nhưng dù cô có kêu thế nào cũng không ai để ý.

Bàn tay không rảnh của người đàn ông đã kéo tuột dây áo váy của cô. Cô ta

biết mình hôm nay xong đời rồi, nước mắt trào ra.

“Chu tổng” Một giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến.

Kỷ Thư Nguyệt đẫm nước mắt nhìn qua, là người đàn ông cao ngạo trên bàn

bài.

Người đàn ông họ Chu đang đè trên người cô buông cô ra, nịnh nọt tiến lên

chào hỏi: “Lục tổng, lâu rồi không gặp”

Kỷ Thư Nguyệt vội vàng kéo váy của mình, che đi những bộ phận bị hở, khóc

nức nở.

“Chu tổng, đây là?” Người đàn ông cao ngạo thuận miệng hỏi, ánh mắt thậm

chí không liếc nhìn cô gái một cái.

Chu tổng cười nịnh hót: “Cô ta đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi thôi”

Kỷ Thư Nguyệt lắc đầu với họ.

Vân Nhuế đứng sau Lục Sầm tiến lên một bước: “Chu tổng, ở đây chúng tôi

chú trọng sự tự nguyện. Chúng tôi sẽ không so đo với người không hiểu

chuyện, đi, tôi cùng ông uống thêm vài ly”

Tuy Chu tổng không tình nguyện, nhưng cũng không dám ngỗ nghịch, đành bất

đắc dĩ đi theo Vân Nhuế.

Kẻ bề trên muốn chơi với phụ nữ, kẻ dưới muốn quyền thế. Chuyện cam tâm

tình nguyện nói cho cùng cũng là một sự trao đổi tài nguyên.

Lục Sầm không có ý kiến gì về phương thức giao dịch này.

Nhưng nói cho cùng, cũng nên là sự tự nguyện.

Người đàn ông lịch lãm cùng trợ lý xoay người rời đi.

Tối nay trên bàn bài, Kỷ Thư Nguyệt không có dũng khí tiến lên, nhưng giờ

khắc này, cô ta biết đây là cơ hội cuối cùng của mình.

Cô ta vội vàng chạy vài bước đuổi kịp: “Anh có thể đưa tôi về được không?”

Giọng điệu cầu xin đáng thương.

Người đàn ông mặc vest đi giày da dừng bước, đầu cũng không quay lại, lại

tiếp tục đi về phía trước.

Cô ta thất vọng cúi mắt xuống. Người trợ lý bên cạnh người đàn ông gọi cô ta:

“Đi theo đi”

Du thuyền của Lục Sầm được trang hoàng giống hệt con người anh, theo

phong cách lạnh lùng. Ghế da thật được khâu thủ công màu xám, bàn tròn

bằng đá cẩm thạch trắng, toàn bộ không gian đều là màu đen, trắng, xám,

hoàn toàn trái ngược với sự lộng lẫy của câu lạc bộ đảo Hải Sa.

Chỉ có trên bàn, trong bình hoa thủy tinh, một cành dạ lan hương màu tím kiều

diễm ướt át, trong không gian không màu sắc này lại thêm vào một chút sắc

màu rực rỡ.

Kỷ Thư Nguyệt ngồi trên ghế, dáng vẻ có chút mất tự nhiên. Sau một thoáng

đắn đo, cô ta vẫn cố gắng giải thích: “Không phải tôi ra vẻ thanh cao, chỉ là

bạn bè rủ tôi đến, tôi thật sự không biết mọi chuyện… lại thành ra thế này”

Giọng cô ta cứ nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Người đàn ông ngồi trên sofa vẫn chăm chú vào cuốn sách trong tay, không

ngẩng đầu, cũng không đáp lại một lời.

Đúng lúc này, Lộ Xuyên bưng lên một ấm trà Phổ Nhĩ từ cây trà cổ thụ ngàn

năm.

“Cô Kỷ đã là người trưởng thành, nên có khả năng phán đoán đúng sai. Không

thể chỉ vì bạn bè đưa cho một tấm thư mời mà cô cứ thế đến mà không tìm

hiểu gì. Nếu hôm nay không phải Lục tổng tình cờ đi ngang qua, lỡ có chuyện

gì xảy ra, thì bất luận cô định im lặng cho qua hay báo cảnh sát, tổn thương cô

phải chịu cũng không gì bù đắp nổi”

Lộ Xuyên trả lại chiếc điện thoại đã bị thu lúc cô ta mới đến, đồng thời đưa cho

cô ta một ly trà. Cô ta lí nhí cảm ơn rồi nhận lấy, không dám nói thêm lời nào.

Suốt chặng đường còn lại, cô ta bưng tách trà, lòng dạ rối bời. Người đàn ông

đối diện lại toát ra vẻ lạnh lùng thoát tục, yên tĩnh lật từng trang sách tiếng

Anh. Một cuốn sách mà ngay cả tựa đề cô ta cũng đọc không hiểu.

Mới lúc nãy, cô ta còn tự hỏi, có phải mình không thể chấp nhận những mối

quan hệ không trong sạch? Thực ra không phải. Nếu người đàn ông đối diện

kia là đối tượng đó, cô ta thậm chí sẽ vui mừng đến phát điên.

Nhưng sự im lặng và xa cách của anh khiến cô ta dần tỉnh mộng. Cô ta càng

lúc càng hiểu rõ, người đàn ông trước mắt là một tồn tại mà cô ta vĩnh viễn

không thể với tới.

Tổng tài Lục thị, xuất thân hào môn, tốt nghiệp trường danh tiếng, quyền thế

ngút trời, ngay cả sách cũng đọc loại nguyên bản tiếng Anh cao siêu. Cô ta

dựa vào đâu mà ảo tưởng anh sẽ để mắt đến mình, chỉ vì cô ta là một “bình

hoa di động” chỉ có nhan sắc thôi sao?

“Lục tổng, đã cập bến, xe đã chuẩn bị xong” Lộ Xuyên đứng dậy.

Dòng suy nghĩ của Kỷ Thư Nguyệt cũng bị cắt ngang, cô ta vội vàng đứng lên.

Người đàn ông đặt sách xuống, lấy cặp kính gọng vàng bên cạnh đeo lên, sự

lạnh lùng quanh thân được che giấu dưới lớp kính, lại khôi phục vẻ lịch lãm ôn

tồn trước đó.

“Tối nay thật sự rất cảm ơn các anh. À phải rồi, tôi tên là Kỷ Thư Nguyệt”

Không biết chữ nào đã k*ch th*ch suy nghĩ của anh, bước chân của Lục Sầm

dừng lại một chút.

Tối nay mây tầng che lấp, không trăng không sao, anh lại nhớ đến cô.

Anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.

【Lục Sầm: Năm nay rượu mới của trang trại rượu Glacier (Genis) đã gửi đến

rồi, tối mai cùng nhau nếm thử không?】


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.