Công việc bên Thụy Sĩ được xử lý xong xuôi đã là chuyện của nửa tháng sau.
Chuyến bay của Gulfstream được thông báo sẽ cất cánh lúc 8 giờ tối nay tại
sân bay Zurich. Vốn dĩ chiều nay công ty đầu tư ở Thụy Sĩ còn có một cuộc
họp về kế hoạch thu mua, nhưng người phụ trách bên này lại đột xuất đi công
tác ở Bắc Thành, nên Lê Sơ Huyền đã hủy cuộc họp.
Lịch trình đột nhiên trống ra, Lê Sơ Huyền cho nhóm trợ lý nghỉ nửa ngày. Mọi
người đều vui vẻ hoan hô, bày tỏ rằng sau khi ăn trưa xong sẽ ra ngoài mua
quà lưu niệm.
Buổi chiều cô cũng không có việc gì, rảnh rỗi nên cô định ra ngoài dạo phố,
thuận tiện lấy đôi khuy măng sét đã đặt làm riêng cho Lục Sầm. Đôi khuy này
đã được đặt từ nửa năm trước, tháng trước đã làm xong. Vốn dĩ định gửi bưu
điện về Cảng Thành, nhưng cô thấy mình có kế hoạch công tác nên đã nói với
chủ tiệm rằng cô sẽ tự mình đến lấy.
Cửa hàng trang sức trăm năm này cách khách sạn chưa đến hai cây số, Lê Sơ
Huyền dự định đi bộ qua đó, trên đường còn có thể dạo xem những thứ khác.
Thay bộ trang phục công sở, Lê Sơ Huyền chọn một chiếc váy lụa dài có dây
đeo bó sát người, khoác ngoài một chiếc áo choàng lụa thêu tay Tô Châu với
họa tiết “ngàn dặm non sông”, tay xách một chiếc túi da hiếm màu xanh lục hồ
được đặt làm riêng.
Không trang điểm, chỉ tô một lớp son đỏ chính sắc lên môi, khí chất lập tức
ngút trời.
Cô đeo kính râm rồi ra khỏi cửa.
Đi thang máy xuống sảnh khách sạn, đi chưa được mấy bước đã bất ngờ bị
một cặp tình nhân dính như sam va phải.
Cặp đôi dính như sam đó đang ôm ấp nói gì đó, dường như không nhìn thấy cô.
Chiếc túi trong tay cô gái cứ thế va vào eo cô.
Cơn đau và mùi nước hoa nồng nặc cùng ập đến.
Lê Sơ Huyền không vui mà nhíu mày.
Đối phương lại đau lòng nhấc chiếc túi xách trong tay lên xem xét cẩn thận, sợ
bị chiếc váy lụa của Lê Sơ Huyền làm trầy xước.
Cô ta đeo lại túi, bĩu môi đánh giá bộ quần áo và túi xách không rõ nhãn hiệu
của Lê Sơ Huyền, lại nghĩ đang ở xứ người, bèn qua loa nói một câu “sorry”.
Người đàn ông đi cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô. Lê Sơ Huyền nhận ra anh ta,
là con trai của người chú út con riêng của Lục Sầm, tên là Lục gì đó? Không
nhớ rõ lắm.
Đối phương có lẽ không nhận ra cô, chỉ cau mày nhìn cô một cái.
Thực ra không thể trách Lục Hiến. Lê Sơ Huyền đeo kính râm che mất nửa
khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của mình. Hơn nữa, Lê tổng ở Cảng Thành khi ra
ngoài thường có trợ lý vây quanh như sao sáng vây trăng. Lục Hiến chưa từng
gặp Lê Sơ Huyền, căn bản không thể liên hệ người trước mắt này với Lê tổng
của Cảng Thành.
Anh ta không để tâm đến đoạn nhạc đệm nhỏ này, dẫn theo người phụ nữ bên
cạnh đi làm thủ tục nhận phòng.
Lê Sơ Huyền trước giờ không thích so đo những chuyện thế này, nói nhiều vài
câu với loại người đến cả tên cũng không gọi ra được chỉ tự hạ thấp giá trị của
mình.
Hai bên đường, những cây đoạn cao lớn tạo thành bóng râm, gió nhẹ thổi qua
làm bóng cây lay động. Vô số cửa hàng của các thương hiệu nổi tiếng hoặc ít
người biết đến rực rỡ muôn màu.
Ra khỏi cửa khách sạn, cô chậm rãi dạo bước. Nhìn thấy một cửa hàng sô cô
la, nhớ ra quà lưu niệm còn chưa mua, cô vào cửa mua mấy hộp sô cô la đen
thủ công rồi để lại địa chỉ khách sạn.
Vừa ra khỏi cửa hàng sôcôla lại nhìn thấy trên tủ kính của cửa hàng bên cạnh
treo một tấm thảm thủ công theo phong cách của Monet. Tấm thảm vừa to
vừa chắc chắn, cô trực tiếp nhờ chủ tiệm gửi bưu điện về căn hộ của mình ở
Cảng Thành.
Lần trước dạo phố ở đây là khi còn học ở London, cùng bạn học đi chung. Mấy
năm trôi qua, con đường không có một chút thay đổi, ngay cả tiếng chuông
trong trẻo của cửa hàng đồng hồ ở góc đường kia cũng mười năm như một.
Thế mà lại có chút hoài niệm.
Đi qua góc phố, trên đường gặp một màn biểu diễn đường phố. Bước chân của
Lê Sơ Huyền không dừng lại nhưng cũng thuận tay ném xuống một khoản tiền
boa xa xỉ.
Chàng trai tóc vàng mắt xanh đang kéo đàn violin liếc nhìn tờ tiền rồi ngẩng
đầu nhìn Lê Sơ Huyền. Khúc nhạc violin trong tay anh biến thành 《Giấc Mơ
Đám Cưới》.
Lê Sơ Huyền: ?