Tình Như Chim Trắng

Chương 54



Sẵn sàng

Trên đường trở về, Lê Sơ Huyền mơ màng buồn ngủ.

Hôm qua leo núi cả ngày, lại còn cùng anh lông bông suốt một đêm, chỉ ngủ

được vỏn vẹn ba tiếng.

Vậy mà người đàn ông đang lái xe rõ ràng ngủ còn ít hơn cô, lại có vẻ tinh thần

phơi phới.

Trên gương mặt đạm bạc còn hiện lên vẻ thỏa mãn hiếm thấy.

“Hôm nay thứ năm, có muốn đi chợ phiên trong thôn không?”

Lê Sơ Huyền cuộn mình ở ghế phụ, cô uể oải nói: “Đi đi, ăn sáng, đói bụng rồi”

Vô lăng rẽ trái, tiến vào ngôi làng lưng chừng núi.

Quần áo ướt hôm qua đã được máy sưởi hong khô, bùn đất trên áo khoác cũng

đã được lau sạch bằng khăn giấy ướt. Cô khoác áo lên, nhưng gió sớm vẫn

lạnh thấu xương.

“Tự nhiên tôi hơi nhớ mùa đông ở Cảng Thành” Chỉ cần một chiếc váy dài cộng

thêm một chiếc áo khoác là có thể qua cả mùa đông.

Chợ phiên ở ngay cổng làng.

Nói là chợ phiên nhưng thực ra cũng không quá náo nhiệt, trông không khác gì

một khu chợ rau bình thường.

Nhưng các mặt hàng được bán thì lại rất đa dạng.

Những người bán đào nhựa và hoa đào khô rõ ràng là từ trại trên núi, người

bán đồ dùng hàng ngày thì từ trong phố cổ, còn có cả gia cầm, thịt heo, thịt

bò.

Lê Sơ Huyền rõ ràng không thích cái không khí đời thường náo nhiệt này.

Họ mua hai chiếc bánh nhân thịt bò. Lục Sầm thấy Lê Sơ Huyền không mấy

hứng thú nên mua xong liền quay lại xe.

Bánh thịt bò có phần thịt mềm, vỏ bánh giòn xốp.

Lê Sơ Huyền cắn một miếng bánh, “Ngon đấy, nhưng mà buồn ngủ quá”

Lục Sầm bật cười.

Ra khỏi làng, tín hiệu di động đã trở lại, những tin nhắn chưa nhận được nãy

giờ bắt đầu “ting ting” dồn dập báo về.

“Lê tổng có vẻ rất bận rộn” Người đàn ông đang lái xe trêu chọc.

“Dù sao thì tập đoàn cũng đang phát triển không ngừng, tôi bận một chút cũng

là điều nên làm” Đều là một vài tin nhắn công việc, Lê Sơ Huyền lần lượt trả lời

những tin cần thiết.

Cô còn lôi cả laptop ra để duyệt qua hai quy trình công việc.

Chỉ có một tin nhắn khá đặc biệt, do Giang Dật gửi đến.

Giang Dật: [Nghe dì nói em thích nghe hòa nhạc. Vừa hay thứ bảy này dàn

nhạc Berlin Philharmonic đến Cảng Thành lưu diễn, tôi nhờ bạn lấy được hai

vé, không biết cô Lê có thời gian đi cùng không?】

Giang Dật, đối tượng xem mắt mà ba mẹ yêu quý của cô giới thiệu, họ còn nói

cho đối phương biết cả ban nhạc cô thích sao, xem ra là rất hài lòng với anh ta

rồi.

Lê Sơ Huyền: [Được, cuối tuần này tôi ở Cảng Thành】

Đối phương gửi lại thời gian và địa điểm.

Giang Dật: [Cuối tuần gặp nhé】

Trả lời xong tin nhắn, cô lặng lẽ đặt điện thoại xuống.

Lục Sầm: “Không ngủ một lát sao?”

Lê Sơ Huyền ngậm một viên kẹo bạc hà, vẻ mặt mệt mỏi: “Về tắm rửa xong rồi

ngủ”

Còn không bao xa nữa, người dính nhớp khó chịu, cô chỉ muốn tắm rửa trước

đã.

Xuống núi, chiếc G-Wagon trực tiếp lên cao tốc hướng về trung tâm thành phố.

Lê Sơ Huyền không từ chối.

Mấy ngày nay Lục Sầm ở trong phòng tổng thống của một khách sạn năm

sao. Lên lầu, anh gọi điện dặn dò Lộ Xuyên mang một bộ đồ nữ lên, và một

tiếng sau thì mang bữa trưa đến.

“Muốn tôi gội đầu giúp em không?” Ánh mắt anh dừng trên bàn tay đang quấn

băng gạc của cô.

Lê Sơ Huyền thừa biết tâm tư của anh, cùng vào phòng tắm thì chỉ gội đầu thôi

sao?

Cô lạnh lùng từ chối: “Không cần phiền Lục tổng”

“Đừng để dính nước nhé” Dặn dò xong, anh đi vào phòng tắm ở phòng bên

cạnh.

Xong xuôi, anh ra phòng khách ngồi xuống bắt đầu xử lý công việc.

Việc đưa quần áo Lộ Xuyên làm đã quen tay, nhưng điều khó xử là thành phố

nhỏ Thùy Thành này không có thương hiệu cao cấp nào.

Nếu anh ta tùy tiện tìm một cửa hàng để mua quần áo, lúc về chắc chắn sẽ

nhận được thư thôi việc.

Trong lúc còn đang loay hoay không biết phải làm sao, trong đầu anh ta bỗng

lóe lên một ý. Anh tìm đến một tiệm may sườn xám đặt riêng nổi tiếng trong

vùng, báo số đo của cô, rồi mở album ảnh trong điện thoại, chỉ vào những tấm

hình dự tiệc của Lê Sơ Huyền và nói với người thợ may lớn tuổi: “Đây là phong

cách của phu nhân chúng tôi. Tiền bạc không thành vấn đề, quan trọng là phải

nhanh”

Một tiếng sau, nhà bếp đúng giờ mang bữa trưa lên.

Người phục vụ vừa rời đi, cánh cửa phòng vừa khép lại, Lê Sơ Huyền cũng lập

tức từ phòng tắm bước ra. Anh đã tính toán thời gian tắm rửa của cô chính xác

đến từng phút.

Cô đang mặc chiếc áo sơ mi đen của anh. Nền vải tối màu càng làm nổi bật

làn da trắng đến lóa mắt. Vạt áo vừa vặn che qua bắp đùi, cổ áo trễ nải để lộ

một bên xương quai xanh thanh tú.

Đôi chân trần trắng nõn nà của cô nhẹ nhàng bước trên tấm thảm lông dày.

Thế nhưng, lớp băng gạc trên cổ chân – thứ mà anh đã dặn đi dặn lại là không

được để dính nước – giờ lại ướt sũng, từng giọt nước vẫn còn đang nhỏ xuống


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.