Lục Sầm cầm lấy tay cô, nhíu mày, “Đây là sự cẩn thận của em đấy à?”
Cô uể oải ngả vào lòng anh, mặc kệ cơn đau âm ỉ, nhắm mắt lại ra lệnh một
cách ngang ngược: “Băng lại đi”
Lục Sầm tức đến bật cười.
Tháo băng gạc ra, vết thương bị ngâm nước đã sưng phồng lên. Anh khử trùng
lại lần nữa rồi rắc thuốc bột lên, người đang vùi mặt vào vai anh không hề
rên một tiếng.
Băng bó xong, anh vỗ nhẹ vào eo cô, “Ăn cơm xong rồi đi ngủ”
Cô vẫn không nhúc nhích.
Ngón tay anh cuộn lọn tóc mượt mà của cô nghịch ngợm, mũi anh ngửi thấy
hương thơm thanh mát từ mái tóc, dáng vẻ uể oải thiếu sức sống của cô khiến
người ta chỉ muốn chà đạp.
“Trong tay tôi có một mảnh đất ở bán đảo Lam Hải Loan, kế hoạch phát triển
của tập đoàn Lục Thị không cần đến vị trí đó” Vị trí đó là do lúc trước phải
mua kèm với một mảnh đất khác.
Sự im lặng bị phá vỡ. Người phụ nữ trong lòng anh cuối cùng cũng ngẩng lên,
đôi mắt sắc như dao quét qua mặt anh, khoé môi cong lên một nụ cười lạnh
lẽo. “Lục tổng, đây là chiêu bài quen thuộc của anh để dỗ ngọt những con
chim hoàng yến sao?”
Bàn tay anh vẫn đặt trên vòng eo thon gọn của cô, những ngón tay khẽ miết
nhẹ qua lớp vải. Anh cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt. “Tôi biết Lê
tổng quyền lực, không thiếu thứ gì. Nhưng nếu thứ mà Lê tổng khao khát, lại
chỉ một mình tôi có thể cho, liệu em sẽ không chán ghét tôi nữa không?”
Không gian như đặc lại. Ánh mắt họ giao nhau, một cuộc chiến không lời, nơi
bề mặt tĩnh lặng chỉ là lớp vỏ che đậy cho vực sâu dậy sóng bên dưới.
“Nghe như Lục tổng đang không chắc chắn về sức hấp dẫn của mình”
Lục Sầm nhếch môi, sự bạc bẽo trong đáy mắt anh trở nên rõ ràng hơn bao giờ
hết.
Cuộc đối thoại kết thúc tại đó, không ai nói thêm lời nào.
Bỗng nhiên, anh bất ngờ bế bổng cô lên, cô theo bản năng choàng tay qua cổ
anh.
Người đàn ông nhếch môi cười, đi về phía phòng ăn.
Trên bàn cơm, Lục Sầm đưa cho cô một chiếc thìa, bảo cô uống canh trước.
Cô nhìn bàn tay phải quấn băng gạc, có chút bực bội, “Đều tại anh”
Lục Sầm đang gắp thức ăn cho cô khựng lại, nghĩ tới nghĩ lui, vết thương này
dường như không thể đổ lên đầu anh được.
“Nếu lúc đó anh nắm tay phải của tôi, thì tôi đã dùng tay trái để chống xuống
rồi” Bị thương tay trái ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến việc cầm bút và cầm
đũa.
Lục Sầm: “Vậy sao Lê tổng không tự trách là mình không thuận tay trái đi?”
Lê Sơ Huyền: “……”
Tay trái đẩy bát canh đã uống được một nửa sang một bên, cô cầm lấy nĩa,
khó nhọc xiên một miếng cá đã được Lục Sầm lọc xương cẩn thận.
Lục Sầm nhìn cô ăn cơm một cách vất vả, lương tâm bị cắn rứt. Sau một lúc
im lặng, anh nói: “Mảnh đất ở bán đảo Lam Hải Loan, giảm giá 5% cho Lê
tổng”
Lê Sơ Huyền đặt nĩa xuống nhìn anh.
Anh im lặng nhìn lại, một lúc lâu sau, điểm mấu chốt lại lùi bước, “Giảm 10%”
“Theo tôi được biết,” Lê Sơ Huyền cười nhạt, “Mảnh đất đó là bán kèm cho tập
đoàn Lục Thị. Vị trí đó, nếu Lục tổng không bán cho tôi, khả năng Lục tổng
không còn lựa chọn nào khác đâu”
“Mảnh đất đó Lục Thị không dùng được, nhưng cũng không thiếu tiền” đầu
ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, một tư thế đàm phán quen thuộc của Lục
Sầm, “Chỉ xem Lê tổng có muốn hay không thôi”
Lê Sơ Huyền cầm nĩa lên lại.
Lục Sầm: “Mức chiết khấu này sẽ luôn được giữ lại cho Lê tổng”
Chuyến bay về Cảng Thành được sắp xếp vào 11 giờ đêm, hai người ngủ đến 5
giờ chiều mới dậy.
Thu dọn xong, Lộ Xuyên vừa lúc mang quần áo đến.
Lê Sơ Huyền thay chiếc sườn xám thu đông vừa vặn một cách lạ thường rồi rơi
vào trầm tư, cô hỏi Lộ Xuyên: “Mới làm à?”
Lộ Xuyên thầm nghĩ, thời cơ để ghi điểm trước mặt bà chủ tương lai đã đến rồi.
Lùi một vạn bước mà nói, lỡ đâu một ngày nào đó Lê tổng thấy anh ta làm việc
chu đáo, đào anh ta sang tập đoàn Lê Thị với mức lương gấp đôi thì sao?
Anh ta vội nói: “Vâng Lê
tổng, đơn đặt hàng của tiệm sườn xám này đã kín lịch đến nửa năm sau rồi,
nhưng bộ này là được làm gấp trong một buổi chiều dựa theo phong cách ăn
mặc của Lê tổng đó ạ. Chiếc áo choàng cũng là báu vật mà tiệm không bán
đâu ạ”
Tất cả đều dựa vào năng lực đồng tiền của Lục tổng nhà họ.
Lục Sầm đang xử lý công việc ngước mắt nhìn họ một cái.
Lê Sơ Huyền nhìn Lộ Xuyên với vẻ mặt khó nói: “Vậy sao anh không đến phố
cổ lấy hành lý của tôi qua đây?”
Nụ cười của Lộ Xuyên cứng đờ trên mặt. Tại sao ư? Vì Lục tổng chỉ dặn anh ta
mang quần áo đến chứ không dặn đi lấy hành lý!
Xem ra chuyện nhảy việc không còn hy vọng rồi.
“Hành lý của em đã có trợ lý nữ qua thu dọn và mang ra sân bay rồi” Lục Sầm
đóng laptop lại, ném sang một bên, “Ăn chút gì không?”
Lộ Xuyên hiểu ý Lục Sầm, anh ta lập tức lui ra ngoài để khách sạn mang trà
chiều và bánh ngọt lên.