“Không ngủ là đúng như ý của Lục tổng rồi mà?”
Vẻ không vui trên mặt người đàn ông tan biến, đôi mày nhíu chặt cũng giãn ra,
anh rơi vào trầm tư.
Lộ Xuyên xách túi đi theo sau: Đây là chuyện mình có thể nghe sao?
“Hơn nữa người ta không phải đã nói rồi sao? Cảm ơn anh đã ra tay cứu giúp”
Sao lại không nể mặt người ta như vậy chứ?
Lộ Xuyên vừa nghe đã biết Lục tổng không giải thích rõ ràng gây ra hiểu lầm.
Anh ta vội vàng giải thích thay cho Lục tổng có miệng mà không nói của mình:
“Lần trước Giang tổng, Giang Triết, đưa cô ta đến hội quán trên đảo Hải Sa,
nhưng có lẽ không phải cô ta tự nguyện, suýt nữa gây ra vài hiểu lầm. Lục tổng
sợ xảy ra chuyện nên đã đưa cô ta về Cảng Thành”
Lộ Xuyên thầm cho mình một like.
Lê Sơ Huyền nhìn Lộ Xuyên.
Lục Sầm đang lật tạp chí kinh tế tài chính khựng lại, không ngẩng đầu lên:
“Vậy thưởng cho cậu lát nữa uống hai ly cà phê”
Ngay giây tiếp theo, nhân viên phòng chờ dùng khay bưng qua ba ly cà phê.
Lần đầu tiên Lộ Xuyên ghét người khác quá lịch sự.
Ba ly này anh ta phải thức trắng đến rạng sáng mất.
Lê Sơ Huyền lại đeo kính râm lên. Vốn cô nghĩ ở đây sẽ không gặp người quen,
nên khi Lục Sầm bảo cô cùng đi máy bay về, cô mới không từ chối. Ai ngờ thế
giới này thật sự nhỏ bé.
“Nói đi cũng phải nói lại, anh không sợ bị người ta chụp ảnh tung lên mạng nói
anh có bạn gái sao?” Tư thế của họ thân mật như vậy, không cần bịa chuyện,
chỉ một tấm hình là đủ nói lên tất cả.
Lục Sầm hiện vẫn đang đứng đầu bảng xếp hạng độc thân vàng của Cảng
Thành, bao nhiêu tiểu thư danh giá gia thế tốt đang chờ đợi một sự ưu ái hoặc
một cuộc liên hôn gia tộc từ Lục tổng. Không dám tưởng tượng nếu tin này
thật sự bị tung ra, sẽ có bao nhiêu trái tim tan nát.
Cô thì che chắn kín mít, còn anh thì, ừm, chẳng trang bị gì, còn mang theo trợ
lý đặc biệt không rời mình là Lộ Xuyên nữa.
“Dám tung tin thì ném họ cho cá mập ăn” Người đang lật tạp chí nói một cách
bình tĩnh và thản nhiên, như thể chỉ đang nói một câu “hôm nay thời tiết thật
đẹp”.
“Tôi cứ nghĩ Lục tổng là người tuân thủ pháp luật, không thể trông mặt mà bắt
hình dong được nhỉ”
Lục Sầm ngẩng đầu nhìn cô, “Tại sao Lê tổng lại nghĩ tôi không tuân thủ pháp
luật?”
“Người tốt sẽ không ném người khác cho cá mập ăn”
“Lê tổng hiểu lầm rồi, đại sảnh của Bích Thủy Vân Gian có một bể cá thủy tinh,
đang nuôi một con cá mập được cứu trợ khi mắc cạn ở đảo Hải Sa lần trước”
Lê Sơ Huyền: “……”
Cuộc nói chuyện của hai người có một sự hài hước độc đáo.
Lộ Xuyên không dám nói gì. Trong tập đoàn vẫn luôn lưu truyền một câu đùa:
Không nỗ lực làm việc sẽ bị giáng chức đi cho cá mập ăn, và nó đã thành sự
thật.
Lời này đã truyền đến tai Lục tổng rồi sao?
Sau khi về Cảng Thành, Lê Sơ Huyền luôn rất bận rộn. Vì kế hoạch của dự án
hợp tác ở Thùy Thành có sự điều chỉnh, toàn bộ kế hoạch phải làm lại, cô đã
họp với nhóm dự án vài lần, ngày nào cũng tăng ca.
Thoáng cái đã đến cuối tuần, giữa trăm công nghìn việc, Lê Sơ Huyền nhớ ra
mình có hẹn đi xem hòa nhạc với Giang Dật.
Mẹ cô cố tình nhắn tin dặn dò: [Đừng mặc mấy cái váy đen nhỏ của con nữa,
con gái thì phải mặc đồ tươi tắn một chút】
Lê Sơ Huyền: [Lỡ như vị đạo diễn lớn kia lại thích kiểu đoan trang thì sao?】
Mẹ cô: [Con quan tâm cậu ta thích cái gì làm gì, tóm lại con gái là phải mặc đồ
tươi tắn】
Lê Sơ Huyền: “……”
Vậy rốt cuộc mẹ cô hy vọng chuyện này thành hay không thành đây? Thật khó
đoán. Lê Sơ Huyền ngồi trong phòng thay đồ, chìm vào suy tư.
Mùa thu đông, cô mặc một chiếc váy dài màu lá phong, khoác ngoài một chiếc
áo len dệt kim màu kem, tóc búi tròn.
Một phong cách hoàn toàn khác với ngày thường.
Cô còn cố ý chụp một tấm ảnh gửi cho mẹ cô.
Mẹ cô đang đi nghỉ ở Tahiti tỏ ra vô cùng hài lòng.
Buổi hòa nhạc là suất diễn buổi chiều, sau khi kết thúc, Giang Dật còn đặt sẵn
bữa tối.
Từ phòng hòa nhạc của Trung tâm Văn hóa Cảng Thành đi ra, Giang Dật nói:
“Nghe dì nói, thời đi học em từng đi lưu diễn cùng ban nhạc, chơi đàn hạc đúng
không? Nghe nói đàn hạc rất khó, hình ảnh cô Lê trong lòng tôi lại tỏa sáng
thêm một tầng nữa rồi”
Lê Sơ Huyền cười, “Cô ruột trong nhà là nghệ sĩ biểu diễn đàn hạc, vừa hay có
cơ hội đó thôi”
Cô ruột cô đã bắt tất cả trẻ con đủ tuổi trong nhà họ Lê phải học đàn với bà, hè
đến còn mở luôn lớp mẫu giáo trong vườn hoa. Nhưng trong số bao nhiêu
người, chỉ có cô là kiên trì đến cùng, nên sau này, khi cô ruột đi lưu diễn ở châu
Âu cũng mang cô theo.
Nhưng lý do khiến cô bé Sơ Huyền ngày ấy có thể kiên trì, không phải vì sợ cây
thước của cô ruột, mà là vì cô luôn mơ đến một ngày nào đó được biểu diễn
trước mặt Lục Sầm, để nhận được ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ từ anh.
Dù cho đến tận bây giờ, cô chưa từng đàn cho Lục Sầm nghe một lần nào.
Bởi vì khi đã trưởng thành, Lê Sơ Huyền nhận ra, tiếng đàn tuyệt thế của cô mà
đem đàn cho Lục Sầm nghe, thì có khác gì đàn gảy tai trâu? Anh có xứng
không?
Nghĩ đến đây, cô bất giác bật cười.
Giang Dật thấy cô cười, cũng mỉm cười theo.
“Nghe mẹ nói anh trước đây anh luôn ở nước ngoài, nhưng tiếng Trung rất tốt”
Giang Dật sinh ra ở Mỹ, chú Joe của anh ta năm kia nghỉ hưu về Cảng Thành
dưỡng lão, anh ta mới bắt đầu đi lại giữa hai nơi, nên tiếng Trung tốt như vậy
thật sự là một bất ngờ.