Mặc dù giờ này ăn các món trà chiều thì hơi muộn, nhưng ăn tối thì lại quá
sớm.
Chuyến đi công tác lần này, hai người đều đi bằng chuyên cơ riêng.
Về Cảng Thành đương nhiên cũng vậy, vẫn là cùng chuyến bay với Lục Sầm.
Lúc đó, Lê Sơ Huyền đang ngồi ngay ngắn ở ghế phụ của chiếc G-Wagon trên
đường ra sân bay Quý Thành. Do vị trí địa lý, Thùy Thành không có sân bay,
nhưng từ trung tâm Thùy Thành đến sân bay Quý Thành chỉ mất hai tiếng rưỡi.
“Nói đi cũng phải nói lại, anh không phải cũng có máy bay riêng sao? Cảm giác
anh rất ít khi dùng” Lê Sơ Huyền thoa son dưỡng, mùa đông ở Thùy Thành
thật sự quá hanh khô.
“Công tác đột xuất tương đối nhiều” Đường bay của máy bay riêng cần phải
xin phép trước, lịch trình cũng thường xuyên thay đổi, nên Lục Sầm đi công tác
thường không dùng chuyên cơ.
Trừ phi là lịch trình cá nhân.
Lê Sơ Huyền vừa khó nhọc nặn kem dưỡng da tay ra, vừa chế nhạo anh: “Xem
ra năng lực lập kế hoạch công việc của Lục tổng không được tốt lắm nhỉ. Thoa
giúp tôi một chút đi”
“Đúng vậy,” Lục Sầm đồng tình, cầm lấy bàn tay đang nặn kem của cô, xoa đều,
“Có lẽ đây cũng là nguyên nhân ba năm qua tập đoàn không tăng trưởng được
100%. Báo cáo cuối năm tôi sẽ ghi điểm này vào”
Lê Sơ Huyền đang được thoa kem dưỡng lên lòng bàn tay phải không bị băng
bó: Gã đàn ông thích ra vẻ Versailles.
Sân bay Quý Thành.
Trên lối đi ra cổng lên máy bay, Kỷ Thư Nguyệt đang mua cà phê pha tay.
Cô ta đến Quý Thành là để tự ứng cử một vai nữ phụ N, vốn vai đó là của bạn
cô ta, nhưng bạn cô ta từ chối và giới thiệu cô ta cho đạo diễn. Đạo diễn bảo
cô ta qua xem thử, hôm nay cô ta đến phim trường, kết quả đạo diễn lại nói đã
tìm được người khác.
Đây không phải là cho người ta leo cây sao?
Nhưng thân phận thấp cổ bé họng, cô ta cũng không dám tức giận, chỉ đành
khiêm tốn để lại sơ yếu lý lịch mong đạo diễn lần sau sẽ tìm đến mình, rồi mua
một vé bay giá rẻ về lại Cảng Thành.
Kỷ Thư Nguyệt cầm ly cà phê vừa làm xong quay người lại, lập tức nhìn thấy
một cặp tuấn nam mỹ nữ đang đi tới cách đó không xa.
Người đẹp mặc một chiếc sườn xám màu trắng ngọc trai, phối cùng giày cao
gót bạc lấp lánh. Mái tóc xoăn dài nhẹ nhàng đung đưa theo mỗi bước đi. Mặc
dù cô đeo khẩu trang và kính râm che kín mặt, nhưng Kỷ Thư Nguyệt cảm thấy
cô ấy chắc chắn rất đẹp, thậm chí có thể là một ngôi sao nổi tiếng.
Nghĩ lại thì cũng có thể không phải. Người đàn ông khoác tay cô mặc một
chiếc áo gió dài màu đen, toát lên vẻ cao ngạo và lạnh lùng. Khí chất cao quý
của hai người không hề thua kém nhau.
Trông càng giống tiểu thư nhà giàu nào đó.
Cô do dự có nên tiến lên hay không, thì hai người đã chuẩn bị đi vào phòng
chờ VIP đối diện.
Kỷ Thư Nguyệt lấy hết can đảm chạy tới: “Lục tổng”
Lục Sầm và Lê Sơ Huyền đồng thời quay người. Lộ Xuyên luôn đi theo sau lưng
lập tức tiến lên một bước, giơ tay hờ hững chặn người trước mặt.
“Chuyện lần trước vẫn chưa có cơ hội cảm ơn Lục tổng, hay là để tôi mời anh
và vị mỹ nữ này uống cà phê nhé?” Cô ta nói, nhưng sự tự tin ngày càng giảm
sút. Người ta vào phòng chờ VIP, cà phê gì mà không có, cần gì cô ta mời?
Lục Sầm nhíu mày nhìn cô ta một lúc, lạnh nhạt nói: “Cô là ai?”
Hả? Kỷ Thư Nguyệt sững sờ tại chỗ không biết trả lời thế nào. Hóa ra người ta
căn bản không nhớ cô ta là ai. Nhưng cũng phải thôi, người giàu trăm công
nghìn việc, làm sao nhớ được một nhân vật qua đường chứ.
Cô ta cười ngượng ngùng, đang định rời đi.
Lê Sơ Huyền đang khoác tay Lục Sầm khẽ cười một tiếng, khen ngợi: “Đôi
bông tai rất hợp với cô”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào đôi bông tai ngọc trai trên tai Kỷ Thư
Nguyệt. Lục Sầm có thể không nhớ Kỷ Thư Nguyệt là ai, nhưng đôi bông tai
ngọc trai này lại là ký ức lại sâu sắc hơn nhiều.
Kỷ Thư Nguyệt sờ lên viên ngọc trai trên vành tai, “A! Phải rồi, còn phải cảm ơn
Lục tổng đã giúp tôi tìm lại đôi bông tai”
Không khí tĩnh lặng đến mức quỷ dị.
Không biết vì sao, Kỷ Thư Nguyệt bình thường không phải là người có EQ đặc
biệt cao, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo cô ta rằng vị mỹ nữ này sẽ không
vô duyên vô cớ khen đôi bông tai của cô ta. Nhìn tư thế thân mật và bầu không
khí mờ ám quanh hai người, kết hợp với ánh mắt của mọi người khi nhắc đến
đôi bông tai ngọc trai, cô ta lập tức hiểu ra.
Cô ta vội vàng giải thích: “Lần trước tôi bị người ta quấy rối, là Lục tổng đã ra
tay giúp đỡ và còn cho tôi đi nhờ du thuyền của anh ấy về Cảng Thành. Vô
cùng cảm ơn Lục tổng. Tôi, à, cà phê ở đây thật sự rất ngon, tôi đi mua hai ly
mang qua ngay”
Lục Sầm đã mất hết kiên nhẫn, đang chuẩn bị rời đi, Lê Sơ Huyền khẽ nói:
“Được thôi, cảm ơn cô”
“Hai người chờ một chút, nhanh thôi”
Hai người bước vào phòng chờ VIP.
Lục Sầm không vui, “Nửa đêm nửa hôm còn uống cà phê, tối nay em còn ngủ
được không?”