Lâm Mộng Dao nhìn theo ánh mắt của họ, chỉ thấy một bóng lưng vai rộng eo
thon của một người đàn ông đang rời đi.
“Cậu đến chậm rồi Mộng Mộng” Giọng điệu của các cô gái đầy vẻ tiếc nuối.
Lâm Mộng Dao: “Hả? Có drama gì à?”
Có thể khiến các tiểu thư tụ tập ở đây không dời bước thì chắc chắn là drama.
“Vừa nãy Lê tổng và Lục tổng ngồi ở trên đó đấy”
“Á?” Lâm Mộng Dao càng kinh ngạc hơn, “Tớ đã nói rồi mà, quan hệ thực tế
của họ không bình thường đâu!”
“Gì chứ”
“Vừa nãy Lục tổng đi ngang qua, xuất phát từ lễ phép định chạm ly chào hỏi
với Lê tổng, mặt Lê tổng lạnh như tiền không thèm để ý”
“Trước mặt sau lưng đều không thèm diễn nữa à”
“Sau đó Lê tổng định đi, có lẽ vì Lục tổng nói gì đó, nên Lê tổng lại ngồi xuống”
“Không biết hai người nói gì, cuối cùng Lê tổng cười lạnh một cái rồi bỏ đi”
Các cô gái mỗi người một câu kể lại những gì vừa thấy.
Lâm Mộng Dao giật giật mặt, cười như không cười, nhìn chiếc bàn tròn nhỏ lấp
ló sau bức tường hoa, từ đáy lòng khen ngợi: “Mắt mấy cậu tốt thật đấy”
“Nói thật nhé, ngoại hình của họ rất xứng đôi. Nhan sắc này không dám tưởng
tượng sinh con ra sẽ đẹp đến mức nào. Tớ có chút muốn đẩy thuyền cặp này”
“Thuyền này mà chèo hơi bị khó đấy”
“Tớ thì khác, tớ muốn gả cho Lục tổng, muốn làm phu nhân tổng tài của Lục
Thị”
Mọi người đều tỏ vẻ “cậu thật sự không thèm diễn luôn à”.
“Tớ có một tin đồn, không biết thật hay giả”
“Nói mau”
“Lần trước tớ uống trà chiều với một ngôi sao, hình như tên là Chu Dịch Khang,
anh ta nói một người bạn diễn viên của anh ta lúc ở sân bay Quý Thành đã gặp
Lục tổng dắt tay bạn gái về Cảng Thành. Người bạn đó còn mời Lục tổng và
bạn gái anh ấy uống cà phê nữa”
“Ai ai ai, lúc đó tớ cũng nghe này”
“Thôi dẹp đi, nói tớ mời Lục tổng uống cà phê còn đáng tin hơn là một ngôi
sao không ai biết tên mời Lục tổng uống cà phê”
“Trọng điểm là cái đó sao? Trọng điểm là, bạn gái của Lục tổng”
“Bảo ngôi sao kia bịa chuyện cho ra hồn vào, cười chết mất”
“Sân bay Quý Thành, Lục tổng và bạn gái, mời uống cà phê, mấy từ khóa này
tớ còn chẳng biết nên bắt đầu châm chọc từ đâu”
“Tớ nói các cậu nhé, đừng có đi uống trà chiều với mấy người không đứng đắn,
nghe toàn tin đồn vớ vẩn”
Giữa một rừng những ngôi sao và danh viện, câu chuyện của các cô chiêu cậu
ấm luôn cần một “nạn nhân” mới để mổ xẻ. Và tối nay, con mồi chính là Cố Vi.
“Người mà Cố tổng mang theo hình như là đạo diễn thì phải, nhưng trông non
nớt quá,” một cô gái lên tiếng, mở đầu cho màn kịch.
Một người khác lập tức tiếp lời: “Sinh viên Học viện Điện ảnh Kinh Thành thôi,
còn chưa ra trường. Nghe nói là tự tìm đến Cố tổng để xin đầu tư cho bộ phim
đầu tay”
“Ồ, xin đầu tư cơ à?” Giọng nói đầy ẩn ý vang lên. “Nói hoa mỹ thì là tìm kiếm
cơ hội, còn nói thẳng toẹt ra thì là đổi tình lấy vai diễn, à không, đổi tình lấy
tiền làm phim”
Vài tiếng cười rúc rích vang lên, những chiếc quạt che đi nửa khuôn mặt nhưng
không giấu được ánh mắt hả hê.
Cô gái ban đầu lại lên tiếng, giọng điệu ra vẻ tiếc nuối: “Cậu đạo diễn đó cũng
đẹp trai đấy chứ. Sao lại không tìm đến mình nhỉ? Mình thiếu gì tiền tiêu vặt để
‘bao’ cậu ấy làm một bộ phim cho vui”
Lâm Mộng Dao nhấp một ngụm rượu, che đi nụ cười khinh miệt. Tiền tiêu vặt?
Khoản tiền từ quỹ tín thác mỗi tháng của cô, vung tay cho mấy cái túi hiệu thì
được, chứ đòi ‘bao’ cả một đoàn phim? Nằm mơ đi.
Cô nghĩ vậy, nhưng miệng vẫn cười nói: “Đổi người khác đầu tư đi, trai đẹp còn
nhiều mà”
“Đúng vậy, chỉ cần cậu có tiền, bạn trai có thể mãi mãi là sinh viên đại học”
Lại một tràng cười nữa vang lên từ phía sau.
Lê Sơ Huyền khẽ lắc nhẹ ly rượu trong tay, gương mặt không một gợn cảm xúc.
Bên tai là những lời tâng bốc sáo rỗng của mấy vị đối tác về tình hình kinh tế
vĩ mô, nhưng tâm trí cô lại đang bận ghi nhận những lời đàm tiếu của đám tiểu
thư cách đó không xa.
Thật thú vị. Vừa mới phút trước còn là màn giằng co nảy lửa giữa Cố Vi và Lâm
Bài Tựa, phút sau Cố Vi đã trở thành nhân vật chính trong một tin đồn tình ái
mới.
“Nước đi bán công ty vận tải biển của Lê tổng dạo trước, thật khiến người ta
phải nể phục,” một vị tổng giám đốc phá vỡ dòng suy nghĩ của cô. “Đúng là
tuổi trẻ tài cao, tầm nhìn đáng gờm”
Lê Sơ Huyền kéo khoé môi thành một nụ cười xã giao. “Các chú quá khen rồi ạ,
chỉ là một quyết định tái cơ cấu bình thường của tập đoàn thôi”
“Lê tổng khiêm tốn quá”