“Khụ khụ, mình hai mươi tám rồi, con mình cũng mười tuổi rồi đấy”
Chu Xuân Yến trợn tròn mắt nhìn cô chằm chằm: “Mình thật sự không nhận ra
luôn, nhìn bạn rõ ràng chỉ tầm tuổi mình thôi mà, chị mình như vậy mới giống
người hai mươi tám chứ”
Đồng chí Chu Xuân Yến à, chị bạn mà nghe thấy câu này chắc chắn là muốn tẩn
bạn một trận đấy.
Tô Chiêu Chiêu thản nhiên đáp: “Vậy chắc là do mình trông trẻ hơn tuổi”
Cảm ơn sữa dê đã giúp làn da cô trắng trẻo mịn màng chẳng kém gì thiếu nữ,
không uổng công một năm nay cô vất vả đắp mặt nạ, kem ngọc trai với kem nẻ
cũng bôi không ít lên người, chẳng biết đã dùng hết bao nhiêu lọ rồi nữa.
Chu Xuân Yến gật đầu: “Chắc chắn là thế rồi, bạn mà ra ngoài bảo mình hai mươi
tám tuổi thì chẳng ai tin đâu”
Tô Chiêu Chiêu vẫn khiêm tốn một chút: “Thực ra cũng không đến mức khoa
trương vậy đâu, chị em mình cứ bảo vệ da tốt là trông sẽ trẻ thôi”
Ở hậu thế, phụ nữ bảo dưỡng tốt so với người cùng tuổi không chăm chút có khi
trông chênh nhau cả một thế hệ. Còn phụ nữ thời này, chẳng mấy ai biết bảo
dưỡng, ai sống tinh tế một chút thì mua lọ kem nẻ hay kem ngọc trai về dùng.
Giống như chị Xuân Hoa và các chị em quân nhân khác, dù có mua kem nẻ cũng
chẳng nỡ bôi mặt hàng ngày. Không phải họ không dùng nổi, mà là chưa có ý
thức đó. Còn phần lớn phụ nữ nông thôn thì ngay cả kem nẻ là cái gì cũng chẳng
biết. Thời đại này thứ được sùng bái cũng không phải là vẻ đẹp bề ngoài phù
phiếm.
Được rồi, Tô Chiêu Chiêu thừa nhận ở khoản này mình đúng là khá phù phiếm
thật. May mà Đoàn trưởng Cố nhà cô có vẻ ngoài lẫn nội hàm đều đẹp đẽ như
nhau.
Nói đi cũng phải nói lại, vì không bảo dưỡng, không chống nắng nên đa số mọi
người trông đều già hơn tuổi thật vài tuổi. Đương nhiên, trừ những người đẹp từ
trong trứng nước ra, ví dụ như nữ chính nguyên tác. Đó là hào quang nữ chính
mà tác giả ban cho, người khác không so bì được.
“Thế Chiêu Chiêu ơi, bạn bảo vệ da thế nào mà tốt vậy?” Chu Xuân Yến sốt sắng
muốn cô chia sẻ bí quyết.
Tô Chiêu Chiêu giơ tay xem giờ: “Mình phải đi trước đã, quay lại sẽ kể cho bạn
nghe nhé”
..
Nắng vàng rực rỡ chiếu xuống mặt đất, nhiệt độ buổi trưa tăng lên không ít.
Chiếc xe Jeep đỗ dưới một gốc cây lớn, ba cha con đang ngồi xổm dưới đất,
miệng gặm kem que.
“Sột soạt sột soạt~”
“Sao mẹ vẫn chưa ra ạ?” Cố Niệm vừa mút kem vừa hỏi, nước kem tan ra chảy
xuống tay bé, rồi từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.
Cố Tưởng nhìn mà thấy xót, tiếc quá đi mất: “Em ăn nhanh lên, nó tan hết bây
giờ”
Cố Niệm cũng muốn nhanh nhưng không kịp mà.
Cố Hành liếc nhìn hai đứa: “Đừng mút nữa, cắn trực tiếp đi”
Nói xong, anh cắn một miếng hết sạch phần kem còn lại trong tay, nhai rôm rốp.
Hơi lạnh vào bụng, lập tức xua tan cảm giác khô nóng do ánh nắng gây ra.
cua-chung/chuong-234.html]
Tô Chiêu Chiêu ra khỏi cổng trường thấy ngay cảnh này, cô đội cuốn sách lên đầu
rồi chạy về phía họ. Ba cha con đã quá quen rồi, cứ hễ có nắng là mẹ lại thế, đặc
biệt là mùa hè, mẹ bảo nắng chói mắt, lấy tay che hay lấy sách che mặt đều là để
che nắng cả.
Nắng chói chỗ nào nhỉ? Rõ ràng là không mà?
“Em cũng muốn ăn kem” Tô Chiêu Chiêu nói với Cố Hành, cái miệng hơi bĩu ra
mà chính cô cũng không nhận ra, giống như đang làm nũng với anh vậy.
Cố Hành mỉm cười, cam chịu đứng dậy đi mua kem cho cô. Quầy kem ở ngay gần
đó, một ông cụ đội mũ nan ngồi trên bồn hoa có bóng cây che mát, bên cạnh đặt
một chiếc thùng gỗ lớn bọc chăn bông, bên trong xếp từng lớp kem que. Có vị
cam, cũng có vị sữa.
Cố Hành mua cho cô một que vị cam. Anh bóc lớp giấy dầu bọc bên ngoài rồi mới
đưa cho cô.
Tô Chiêu Chiêu nhận lấy, cắn một miếng lớn: “Lạnh quá!”
“Từ từ thôi” Cố Hành nhìn cô cười, càng ngày càng giống trẻ con rồi.
“Chúng mình đi đâu ăn cơm đây?” Tô Chiêu Chiêu hỏi.
Cố Hành đã nghĩ sẵn rồi: “Trời nóng, có một quán làm đồ nguội khá ngon, lên xe
đi, không xa đâu”
Cả nhà lên xe. Đúng là không xa thật, lái xe năm phút là tới nơi. Nhìn mặt tiền thì
quán cũng có thâm niên rồi. Trên cửa treo biển hiệu, không viết mấy chữ “Tiệm
cơm quốc doanh”. Giống như tiệm nhà họ Lý, chắc đều là tiệm công tư hợp
doanh. Quán này không lớn bằng tiệm nhà họ Lý, trông giống một quán cơm gia
đình có vị ngon đặc biệt hơn.
“Đợt trước đi họp anh có ghé ăn thử một lần, vị khá ổn” Cố Hành dẫn cả nhà vào
quán.
Trong quán có thực đơn chứ không giống mấy tiệm quốc doanh mở sau này, chỉ
có bảng đen treo tường rồi phải ra quầy gọi món. Cố Hành bảo Tô Chiêu Chiêu
gọi món.
Tô Chiêu Chiêu: “Anh ăn rồi mà, anh gọi đi, cái gì ngon thì gọi”
Cố Hành gọi bốn món, hai nóng hai lạnh. Lúc bê lên, vị đúng là rất ngon. Cố
Tưởng và Cố Niệm chan nước canh vào cơm đánh bay mỗi đứa hai bát.
“Chiều mấy giờ tan học?” Ăn xong, trên đường quay lại, Cố Hành hỏi.
“Bốn giờ là tan rồi anh”
“Được, thế bốn giờ anh qua cổng đón em”
Đến trường, Tô Chiêu Chiêu xuống xe: “Thế chiều ba cha con đi đâu chơi? Hay là
mọi người cứ về trước đi, em tan học rồi bắt xe buýt về cũng được”
Cố Niệm tì tay vào cửa sổ: “Chúng con không về đâu, ba bảo chiều nay dắt chúng
con đi chèo thuyền”
Chèo thuyền thích thế cơ mà, các bé chẳng thèm về đâu.
“Được rồi, thế bốn giờ gặp nhé”
Tô Chiêu Chiêu vừa vào lớp, Chu Xuân Yến đã kéo cô lại hỏi nốt chuyện hồi
sáng. Lớp trưởng mới được bổ nhiệm là Lôi Minh đang dán thời khóa biểu học kỳ
này trong lớp.
“Thầy bảo rồi, chỉ cần không có yếu tố bất khả kháng, học kỳ này chúng ta cứ
theo thời khóa biểu này mà học. Lượng tiết học không nhiều, hy vọng mọi người
ở nhà cũng đừng quên học bài, cố gắng đừng xin nghỉ. Chúng ta dù sao cũng là
lớp hàm thụ, muốn học tốt thì phải dựa vào sự tự giác của mỗi người”