Ngay sau đó, phía bộ đội và nhà máy cùng kiến nghị lên thành phố, không lâu sau
đã tăng thêm mấy chuyến xe buýt từ Hải Thành đi qua khu công nghiệp và đơn vị.
Tô Chiêu Chiêu cũng được hưởng lợi theo, đi vào thành phố đi học không còn
phải còng lưng đạp xe đạp nữa.
Xe Jeep của bộ đội tuy có thể mượn, nhưng không thể mượn thường xuyên,
mượn nhiều quá sẽ bị coi là dùng xe công vào việc tư, dù có trả tiền xăng cũng
không được, vì xe cộ kiểu gì cũng sẽ bị hao mòn.
Cố Hành cũng chỉ mượn riêng một lần hồi đưa Tô Chiêu Chiêu đi khai giảng,
những lúc khác dùng đều là vì việc công.
Sau khi người nhà quân nhân được sắp xếp vào nhà máy làm việc, nhóm Tiểu
Đường lại càng thảnh thơi hơn. Đơn vị bận rộn nhất lúc này là nhà trẻ, nhà ai có
con nhỏ chưa đến tuổi đi học đều gửi hết vào đó.
Việc này khiến các cô giáo nhà trẻ than phiền mãi không thôi vì khối lượng công
việc tăng lên đáng kể.
Vương Xuân Hoa từ hồi đi làm đến nay, có thể dùng cụm từ xuân phong đắc ý để
mô tả.
Nhà máy cơ khí thành lập công đoàn Hội phụ nữ, chị là vợ của Chính ủy trung
đoàn nên được sắp xếp làm việc ở Hội phụ nữ.
Dù chị có không biết một chữ bẻ đôi cũng chẳng ngăn cản được chị trở thành
người chị tâm tình, người bạn của phụ nữ, đứng ra mưu cầu phúc lợi cho đông
đảo nữ công nhân trong nhà máy.
“. Chị biết mình được sắp xếp việc này là nhờ lão Chu nhà chị, chứ không thì
đâu đến lượt chị” Vương Xuân Hoa tan làm xong liền sang tìm Tô Chiêu Chiêu
tán gẫu.
Vợ Chính ủy trung đoàn thì nhà máy nào dám sắp xếp tùy tiện, để chị quét dọn
văn phòng hay bưng trà rót nước đều thấy như đang tát vào mặt Chính ủy, nghĩ đi
nghĩ lại mới tìm cho chị một vị trí trong công đoàn.
Không biết chữ thì không sao, chứ buôn chuyện với chị em hay xử lý mâu thuẫn
gia đình thì chắc chắn là biết rồi đúng không?
“. Cái tay công nhân nam kia đúng là chẳng ra gì! Vợ hắn vừa phải đi làm vừa
phải lo toan việc nhà, ở nhà hầu hạ hắn như vua, thế mà hắn thì hay rồi, chỉ vì mẹ
hắn không thích mà suốt ngày đánh vợ. Vợ hắn cũng khờ, bị đánh tím tái mặt
mày cũng không hé răng nửa lời, mãi đến khi tổ trưởng tổ sản xuất nhìn không
nổi nữa báo cáo lên lãnh đạo, thế là lãnh đạo nhà máy mới bảo Hội phụ nữ chúng
chị đi xử lý”
Tô Chiêu Chiêu nghe rất hào hứng: “Sau đó thì sao ạ?”
“Tụi chị đến đó, gã công nhân kia còn dám chê Hội phụ nữ lo chuyện bao đồng, bị
chị mắng cho một trận vuốt mặt không kịp!”
Vương Xuân Hoa rất có phong thái của cán bộ Hội phụ nữ: “Chủ tịch đã nói rồi,
phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời! Nam nữ bình đẳng rồi mà hắn còn dám
không coi vợ là người, chơi cái thói tư tưởng phong kiến đó, loại tư tưởng đó là
phải bị đánh đổ! Hắn mà còn dám đánh vợ nữa, Hội phụ nữ chúng chị sẽ kiến
nghị lãnh đạo nhà máy đuổi việc hắn! Cho hắn về quê mà làm ruộng!”
Tô Chiêu Chiêu vỗ tay: “Chị giỏi quá!”
Vương Xuân Hoa vênh cằm, tự hào một chút rồi lại thở dài: “Ngốc nhất là người
đàn bà kia, chẳng cứng cỏi chút nào, tụi chị bảo sẽ đuổi việc chồng cô ta, cô ta
còn đứng ra xin giùm, cứ sợ chồng bị đuổi thật. Cô ta mà cứ thế này, chồng cô ta
sẽ lại dám đánh lén sau lưng, đánh vào chỗ không ai nhìn thấy, tụi chị cũng
chẳng biết được”
Tô Chiêu Chiêu bèn nói: “Bởi vậy mới cần đến Hội phụ nữ các chị chứ. Sự tồn tại
của các chị không chỉ đơn thuần là xử lý mâu thuẫn gia đình, mà còn phải thông
qua giáo dục và dẫn dắt để các chị em nhận thức được tầm quan trọng của bản
thân từ trong tư tưởng, học cách tự bảo vệ mình, có thế mới thực sự thay đổi
được tình trạng này”
Vương Xuân Hoa vỗ tay cái bộp: “Đúng, chính là như thế, chủ nhiệm bên chị cũng
nói vậy. Người có học nói chuyện có khác”
Vương Xuân Hoa suy nghĩ một lát: “Chị vẫn phải học chữ thôi, phải học tập các
em mới được”
Tô Chiêu Chiêu cười bảo: “Được mà chị, mỗi ngày nhớ lấy hai chữ, chẳng mấy
chốc là biết nhiều chữ ngay”
“Chị phải về đây, để thằng nhóc quậy phá nhà chị dạy cho mấy chữ trước đã”
Vương Xuân Hoa vội vội vàng vàng chạy về nhà.
Đợi Chính ủy Chu về đến nơi, thấy nhà cửa bếp núc lạnh tanh, cơm vẫn chưa
nấu, liền chống nạnh hét lớn: “Người đâu rồi? Sao giờ vẫn chưa nấu cơm?”
cua-chung/chuong-236.html]
Vương Xuân Hoa từ trong buồng đi ra, tay vẫn cầm cây bút: “Ông không thấy tôi
đang bận à?”
Chính ủy Chu: “Bà bận cái gì?”
Ông có thấy bà làm cái gì đâu.
Vương Xuân Hoa: “Tôi đang tập viết”
“Bà tập viết làm cái gì?”
“Tôi viết để học chữ chứ còn làm gì nữa, ông xem ông hỏi cái câu gì không biết”
Vương Xuân Hoa lườm ông một cái.
Chính ủy Chu nhìn mặt trời đã lặn xuống núi phía Tây: “. Mau đi nấu cơm đi, tôi
đói lả người rồi”
Ông cởi bớt cúc áo, ngồi phịch xuống ghế như một ông tướng.
Vương Xuân Hoa lại lườm ông cái nữa: “Đói thì tự đi mà làm, ông đi làm tôi cũng
đi làm, dựa vào cái gì mà lúc nào cũng bắt tôi nấu cơm? Nam nữ bình đẳng ông
có biết không hả! Mau lên đi, tôi còn phải học chữ nữa”
Chính ủy Chu: “”
Cái mụ này đi làm đến mức lú lẫn rồi à?
..
Năm mới 1957 nhanh chóng tìm đến.
Cái Tết năm nay của nhà họ Cố vẫn giống năm ngoái, ăn mấy bữa thật ngon rồi
vào thành phố dạo chơi, xem biểu diễn ở cung văn hóa.
Gia đình Chính ủy Chu ở nhà bên cạnh đã về quê ăn Tết từ sớm, hết Tết, cả nhà
tay xách nách mang quay trở lại. Còn mang tặng nhà cô bao nhiêu là đặc sản
miền Bắc.
Lại bước sang một năm nữa, Chu Kiến Quốc vẫn chưa tìm được đối tượng. Bây
giờ Vương Xuân Hoa không vội nữa, trong nhà máy thiếu gì nữ đồng chí trẻ tuổi,
nào là công nhân, cán bộ, rồi cả sinh viên đại học nữa. Chị cứ thong thả quan sát
một thời gian nữa rồi mới giới thiệu cho con trai.
Đi làm chưa được bao lâu, cấp trên bắt đầu yêu cầu các đồng chí ở mọi tầng lớp
đóng góp ý kiến cho tổ chức, phải chấn chỉnh học phong, văn phong.
Không chỉ yêu cầu mọi người đóng góp ý kiến, mà còn phải tự kiểm điểm công
việc và tư tưởng của bản thân, triển khai phê bình và tự phê bình, tìm ra nguồn
gốc của sai lầm cũng như phương pháp khắc phục.
Các cuộc họp nội bộ của hợp tác xã mua bán bỗng dưng nhiều lên hẳn, có khi
ngay cả ngày nghỉ cũng phải lên phân xã họp hành.
Tô Chiêu Chiêu đi theo Chủ nhiệm Lưu hai lần, không lâu sau, phân xã bắt đầu
cử người xuống các hợp tác xã ở các khu, huyện, trấn để tổ chức họp phê bình.
..
Lúc Cố Hành về, Tô Chiêu Chiêu vẫn đang nằm ườn trên ghế bập bênh không
muốn nhúc nhích.
“Mệt à?” Anh tiến lại gần sờ trán cô.
Tô Chiêu Chiêu thở dài: “Mệt tâm anh ạ”
Trong bộ đội cũng thế, Cố Hành cũng vừa mới họp xong: “Thế em cứ nghỉ ngơi đi,
để anh nấu cơm”