“Cuối kỳ chúng ta cũng phải thi cử giống hệt các bạn sinh viên hệ chính quy, môn
nào không đạt sẽ có hai cơ hội thi lại. Nếu đến lúc tốt nghiệp mà vẫn còn môn
chưa hoàn thành kỳ thi kết thúc học phần thì coi như mấy năm đại học này đổ
sông đổ biển, không lấy được bằng đâu”
“Bạn Tô, bạn Chu, hai người đừng mải buôn chuyện nữa, mau chép thời khóa
biểu vào sổ đi, đừng có chép nhầm đấy. Nhầm ngày là lỡ mất buổi học đấy”
Tô Chiêu Chiêu gật đầu: “Cảm ơn lớp trưởng đã nhắc nhở”
Chu Xuân Yến đỏ mặt: “Biết rồi mà, anh Lôi Minh”
Đợi Lôi Minh đi xuống phía sau nhắc nhở các bạn khác, cô nàng còn quay đầu lại
nhìn trộm anh ta. Đến lúc quay lại thấy Tô Chiêu Chiêu đang nhìn mình chằm
chằm thì giật thót, sờ sờ mặt: “Bạn nhìn mình cái gì?”
Tô Chiêu Chiêu liếc nhìn Lôi Minh: “Bạn quen anh ta từ trước à?”
Chu Xuân Yến nhỏ giọng hỏi: “Bạn nhận ra rồi à? Sao bạn nhận ra hay thế?”
Tô Chiêu Chiêu: “. Bạn thấy sao?”
Các bạn khác không gọi lớp trưởng thì cũng gọi tên, riêng bạn vừa mở miệng đã
là “anh Lôi Minh”. Bốn chữ “chúng mình rất thân” suýt nữa thì dán lên trán luôn
rồi.
Chu Xuân Yến ngượng nghịu: “Tụi mình ở cùng một khu tập thể”
Hóa ra là thanh mai trúc mã nhà bên!
Có người hàng xóm làm lớp trưởng, Tô Chiêu Chiêu và Chu Xuân Yến không cần
đi chép thời khóa biểu dán trên tường nữa mà mượn thẳng sổ của Lôi Minh để
chép. Đồng chí lớp trưởng là người nhận thời khóa biểu sớm nhất, tranh thủ giờ
nghỉ trưa trước khi dán lên tường đã tự chép xong xuôi rồi.
Lịch học sau này đúng như Lôi Minh nói, không nhiều, một tháng chỉ xếp lớp hai
lần vào ngày nghỉ, thường là học cả ngày, thỉnh thoảng chỉ học buổi sáng.
Với hệ hàm thụ, giảng viên sẽ không và cũng không có thời gian để dạy bảo học
viên chi li từng tí một như hệ chính quy. Họ giống như người dẫn dắt hoặc người
tóm lược, giúp học viên hệ thống lại kiến thức và chỉ ra các trọng tâm. Học viên
muốn học tốt phải dựa vào khả năng tự tư duy và tính tự giác quản lý, biết tự sắp
xếp thời gian để hoàn thành nhiệm vụ học tập.
Nhìn tờ thời khóa biểu ít ỏi, có bạn học thất vọng ra mặt: “Học ít thế này thì tiếp
thu được gì chứ? Lại còn phải thi kết thúc khóa nữa”
“Ai bảo chúng mình không có bản lĩnh thi đỗ đại học chính quy đâu, đành phải học
hàm thụ thôi, đừng than vãn nữa, tự mình cố gắng mà học. Nếu có thời gian thì
chịu khó đến trường nghe lỏm vậy!”
“Còn có thể nghe lỏm nữa à? Không phải sinh viên trong lớp, giảng viên không
đuổi sao?”
“Không đâu. Chúng mình có thẻ sinh viên, cũng là sinh viên Đại học Hải Thành
cả, đi nghe lỏm một chút chẳng sao đâu. Có giảng viên còn thích sinh viên lớp
khác đến nghe ấy chứ, vì như thế chứng tỏ thầy dạy hay”
“Thật á? Thế thì đến lúc đó mình sẽ đi nghe lỏm các tiết của chuyên ngành kế
toán, dù sao ở đơn vị mình cũng rảnh, nếu bảo là đến trường nghe giảng chắc
chắn lãnh đạo sẽ phê duyệt cho nghỉ”
“Tuy mình không thể xin nghỉ thường xuyên, nhưng mình có thể linh hoạt sắp xếp
thời gian xin nghỉ dựa trên những buổi học mà mình muốn nghe”
“Thế thì trước tiên bạn phải có được thời khóa biểu của chuyên ngành kế toán
đã”
cua-chung/chuong-235.html]
“Chuyện nhỏ, để mình nghĩ cách, mình quen sinh viên trường này mà”
Nghe những lời này, Tô Chiêu Chiêu có chút cảm khái. Nhớ năm xưa khi cô học
đại học, cứ nghe thấy ít tiết với được nghỉ là mừng đến mức muốn nhảy dựng lên!
So với các bạn học thời này. cô thấy mình đúng là chẳng ra làm sao.
..
Bước sang tháng mười, thời tiết dần trở lạnh.
Tô Chiêu Chiêu xách chiếc túi lưới đi xuyên qua khuôn viên Đại học Hải Thành,
tiếng giày dẫm lên những lá vàng rơi nghe sột soạt.
Học lớp hàm thụ có một cái lợi là lệch giờ với sinh viên chính quy, đi căng tin hay
đi vệ sinh đều không phải xếp hàng. Tất nhiên cũng có cái hại, ví dụ như. dù ở
ngay trong trường, Tô Chiêu Chiêu cũng không hề biết chuyện thầy Bạch bị điều
tra thời gian qua.
“Thầy Bạch”
Cái bóng lưng đang quét lá rụng khựng lại một nhịp, rồi quay đầu lại: “Là em à,
em Tô. Việc học ở lớp hàm thụ thế nào rồi?”
Dù từ một giảng viên trở thành một công nhân vệ sinh quét đường, thầy Bạch
trông cũng không hề có vẻ gì là suy sụp. Thầy vẫn như xưa, mặc bộ đồ Tôn Trung
Sơn được là phẳng phiu, đeo kính, tóc chải chuốt gọn gàng.
Thấy thầy không có vẻ gì là tiều tụy vì chịu khổ, lòng Tô Chiêu Chiêu cũng nhẹ
nhõm hơn đôi chút: “Thầy Bạch, thầy”
Cô định hỏi thầy có khỏe không, nhưng câu hỏi đó có vẻ hơi thừa thãi. Đôi bàn
tay vốn để cầm bút nay lại phải cầm chổi, làm sao mà ổn cho được.
“Thầy rất tốt, yên tâm đi” Thầy Bạch mỉm cười.
Tô Chiêu Chiêu đưa túi bánh quy và đồ hộp cầm trên tay cho thầy: “Thầy Bạch,
đây là chút lòng thành của em”
Thầy Bạch không nhận: “Thầy biết các em lo lắng thầy gặp khó khăn về kinh tế,
nhưng chuyện đó không cần lo, tổ chức không hề cắt lương và chế độ của thầy,
chỉ là tạm dừng công việc thôi”
Từ khi thầy bị điều tra đến nay, Tô Chiêu Chiêu không phải người đầu tiên xách
đồ đến thăm thầy.
“Mang về đi, sau này cũng đừng đến thăm thầy nữa. Có gặp nhau trong trường thì
cứ coi như không quen biết, lo mà học cho tốt vào”
Tô Chiêu Chiêu không xách đồ về mà đặt chúng lên bồn hoa.
Sau khi cô đi khỏi, thầy Bạch thở dài một tiếng, cầm lấy đồ đạc quay về ký túc xá.
Thầy vẫn ở căn nhà được phân trước đây, trong nhà trống huếch trống hoác. Vợ
thầy vì bất đồng ý kiến với thầy nên đã dắt con về nhà ngoại từ lâu. Đến lúc thầy
bị điều tra và đình chỉ công tác, vợ thầy có về một mình cãi nhau với thầy một trận
rồi lại bỏ đi.
Thầy không trách vợ, cô ấy chỉ không muốn vì lý do của thầy mà làm ảnh hưởng
đến các con. Bởi vì những cuộc vận động liên miên này, cô ấy luôn sợ một ngày
nào đó họ sẽ bị cái danh phận này làm liên lụy. Nếu cô ấy thực sự không muốn
giữ gia đình này thì đã ly hôn với thầy từ lâu rồi, chứ không phải dắt con về nhà
ngoại như thế.
Thầy tin rằng tất cả những điều này chỉ là tạm thời.
..
Cuối tháng mười hai, hai nhà máy lớn trong khu công nghiệp chính thức đi vào
hoạt động. Những người nhà quân nhân trước đây chưa có việc làm hầu như đều
đã đăng ký với bộ phận hậu cần, Vương Xuân Hoa cũng được sắp xếp vào nhà
máy cơ khí.