TN 70: Cô Vợ Nhỏ Của Ông Trùm Tài Phiệt Ở Thập Niên 70

Chương 127



Vừa ly hôn chưa đầy ba tháng, cô ta đã trải qua việc bị xe tông, bị trùm đầu ném

xuống sông, bị ấn đầu vào hố phân… Nếu không phải cô ta mạng lớn, e rằng giờ

cỏ trên mộ cô ta đã cao cả mét rồi!

Bạch Du nghe xong im lặng hồi lâu.

Lúc đó cậu cô đã bị cắt cụt hai chân, lại mất việc làm, nghe nói lúc đó cả người

cậu ấy đã suy sụp, nói cách khác, lúc đó cậu ấy dù có ý muốn trả thù Đoàn Tuệ

Quân cũng không có khả năng.

Vậy nên, người muốn lấy mạng Đoàn Tuệ Quân, chính là mẹ cô, Tần Chính Nhân.

Ngoại tình, sinh con riêng, ra tay giếc người…

Từng chuyện từng chuyện một, quả thực đã làm mới lại thế giới quan của Bạch

Du.

Cô nghĩ mẹ cô cùng lắm chỉ thiên vị Tần Tâm Hủy, không ngờ bà ấy lại tâm địa

độc ác, không có đạo đức như vậy.

Và bố cô chắc chắn không biết chuyện mình bị $cắm sừng$.

Ra khỏi bệnh viện, Bạch Du vẫn không nói lời nào.

Cô không nói, Giang Lâm cũng không hỏi, chỉ im lặng đi bên cạnh cô.

Mãi đến khi đến cửa quán cơm quốc doanh, Bạch Du mới phát hiện trời đã tối từ

lúc nào.

Giang Lâm: “Đói chưa?”

Bạch Du lắc đầu: “Không đói”

Lời vừa dứt, không ngờ bụng lại réo lên một tràng.

Bạch Du: “…”

Khóe miệng Giang Lâm hơi cong lên: “Anh cũng vừa lúc hơi đói, chúng ta vào ăn

chút gì đi”

Mặt Bạch Du đỏ bừng, gật đầu đi theo sau anh vào quán cơm quốc doanh.

Nguy Hán Nghị sau khi xác nhận La Tiểu Bảo không sao đã quay về cục công an.

Vì chỉ có hai người ăn, Giang Lâm không gọi quá nhiều món, chỉ gọi một phần lẩu

nấm hải sản và một phần gà ba chén đủ cho hai người ăn.

Đúng vào giờ ăn tối, quán cơm quốc doanh rất đông người, ồn ào náo nhiệt.

“Anh Giang Lâm, mẹ em đã làm chuyện có lỗi với bố em, anh nói em có nên nói

với bố em không?”

Bạch Du nói xong cầm cốc trà hoa cúc trên bàn lên uống một ngụm, trà hoa cúc

thơm mát ngọt dịu, hương vị không quá đậm nhưng rất dễ chịu.

Giang Lâm nhìn cô: “Tự em quyết định, nhưng anh nghĩ bố chúng ta có quyền

được biết”

“…”

Bạch Du nghe thấy hai chữ “bố chúng ta”, suýt chút nữa phun trà hoa cúc trong

miệng vào mặt anh.

Giang Lâm nhìn cô, nhướng mày: “Sao vậy? Lời anh nói có vấn đề à?”

“Không, không vấn đề gì” Bạch Du lắc đầu, nhân tiện hỏi chuyện của Lâu Tú Anh:

“Đúng rồi, sau khi chúng ta đăng ký kết hôn, em không cần đổi cách gọi dì Lâu

thành mẹ chồng hay mẹ chứ?”

Giang Lâm: “Không cần”

Mẹ anh chỉ có một.

Nghe lời này, Bạch Du thấy thoải mái hơn: “Vậy thì tốt rồi, vì em cũng không

muốn đổi cách gọi”

Về chuyện của bố mẹ cô, cô cảm thấy Giang Lâm nói đúng, bố cô có quyền được

biết.

70/chuong-127.html]

Chỉ là như vậy, gia đình này sẽ thực sự tan vỡ.

Cô hy vọng sau khi anh cả biết chuyện, sẽ không vì thế mà trách móc cô.

Chẳng mấy chốc, thức ăn đã được mang lên.

Lẩu nấm hải sản được nấu bằng tôm tươi, nấm kim châm, nấm hương và nấm

bào ngư, nấm hút đầy vị tươi ngon của hải sản, hương vị rất đậm đà.

Bạch Du vốn không có khẩu vị lắm, nhưng uống vài ngụm canh xong, rất nhanh

đã thấy thèm ăn.

Món gà ba chén được chế biến theo phong cách Quảng Thành, vị không cay, hầm

cùng khoai tây, hương vị vô cùng tươi ngon đậm đà, thịt gà dai mềm, rất ngon.

Quả nhiên ẩm thực là thứ chữa lành lòng người nhất, cộng thêm đối diện còn có

Giang Lâm, một soái ca $sắc hương mãn nhãn$.

Ăn xong bữa cơm, tâm trạng buồn bực của Bạch Du lập tức tốt hơn nhiều.

Giang Lâm nhìn cô ăn mà hai má phồng lên, trông như một con sóc nhỏ với cái

miệng đầy thức ăn, có chút muốn cười, nhưng sợ cô phát hiện, nên khóe miệng

kìm nén rất chặt.

Cảnh tượng này trong mắt người khác chính là Giang Lâm luôn dùng ánh mắt

cưng chiều nhìn Bạch Du, còn thỉnh thoảng gắp thịt gà cho cô, khiến hai nữ đồng

chí chưa kết hôn bên cạnh không khỏi ghen tị.

Trở về nhà khách, trời đã tối hoàn toàn.

“Tắm rửa sạch sẽ ngủ một giấc ngon lành, anh ở ngay phòng bên cạnh, có

chuyện gì thì gọi anh”

Phòng tắm của nhà khách không có nước nóng, Giang Lâm đã mua nước nóng từ

nhà khách, rồi mang đến phòng tắm cho cô.

Lòng Bạch Du ấm áp: “Cảm ơn anh, anh Giang Lâm”

Giang Lâm: “Ừm”

Biết được nhiều chuyện như vậy, Bạch Du nghĩ mình chắc chắn sẽ mất ngủ.

Không ngờ không biết là lời nói của Giang Lâm đã an ủi cô, hay cơ thể quá mệt

mỏi, cô vừa nằm xuống giường, một lúc sau đã ngủ thiếp đi.

Đêm đen.

Trong hẻm tối không thấy rõ năm ngón tay, Từ Ảnh Chi vừa đi vừa ngẩng đầu

nhìn xung quanh.

Bình thường trên trời có trăng có sao, nhưng tối nay không có gì cả, đường phố

cũng trống vắng.

Thật ra giờ này chưa phải là quá muộn, nhưng không hiểu sao, tất cả đèn đóm

của các căn nhà xung quanh đều đã tắt.

Từ Ảnh Chi tự cổ vũ mình: “Không sao đâu, Cừu Tiêu Hành hắn không dám làm gì

đâu, tối nay mình qua đó lấy ảnh, lấy được ảnh xong mình sẽ đi ngay”

Cô có thể bỏ qua những lời đe dọa trước đây của hắn, chỉ là sau này đường ai

nấy đi.

Hôm nay sau khi Bạch Du và Giang Lâm đi khỏi, Bạch Gia Dương đã tìm cô nói

chuyện rất lâu.

Anh kể lại những kỷ niệm từ lúc hai người quen nhau, và nói về kế hoạch tương

lai của anh, trong kế hoạch tương lai của anh có anh, có cô, và có cả con cái của

họ.

Cuối cùng cô đã bị thuyết phục, cô cảm thấy mình không thể yếu đuối mãi được

nữa, cô nên đứng lên phản kháng, sau đó cùng Bạch Gia Dương rời xa nơi này,

trở về Bắc Kinh.

Vì vậy, ngay chiều hôm đó cô đã nói với Cừu Tiêu Hành về quyết tâm của mình,

cô còn nghĩ Cừu Tiêu Hành chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho mình,

không ngờ hắn ta lại đồng ý ngay lập tức.

Nhưng hắn ta cũng yêu cầu cô tối nay đến chỗ hắn ta lấy ảnh, không được dẫn

theo người khác, chỉ được đi một mình.

Cô biết làm vậy có rủi ro, nhưng cô quá khao khát thoát khỏi những ngày tháng

này.

Nghĩ đến đây, cô nắm chặt lưỡi dao lam trong túi xách quân dụng, rồi tiếp tục

bước về phía trước.

Chỉ là chưa đi được vài bước, cảm giác kỳ lạ đó lại ập đến trong lòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.