TN 70: Cô Vợ Nhỏ Của Ông Trùm Tài Phiệt Ở Thập Niên 70

Chương 128



Không biết có phải cô quá nhạy cảm hay không, cô cứ cảm thấy. có người đang

lén lút theo dõi cô trong bóng tối.

Một cơn gió lướt qua, khiến cô nổi hết da gà.

Từ Ảnh Chi lại dừng bước, trực giác mách bảo cô, cô tốt nhất không nên tiếp tục

đi về phía trước, cô nên quay đầu lại, rồi nhanh chóng chạy trốn.

Cô đã nghĩ như vậy, và hành động như vậy, cô quay người bỏ chạy.

Nhưng chưa chạy được vài bước, cô đã đâm sầm vào một cơ thể, cô từ từ

ngẩng đầu lên, nhưng lại đối diện với một chiếc mặt nạ trắng toát.

Cô sợ đến mức mở to mắt.

“Chạy đi!”

Cô tự hét lên trong lòng, nhưng hai chân cô như bị đổ chì, hoàn toàn không nghe

lời.

Một tiếng “rầm”.

Người đeo mặt nạ trước mắt giơ cây gậy trong tay lên, dùng sức đập mạnh xuống

cổ cô.

Từ Ảnh Chi rên lên một tiếng, cơn đau dữ dội gần như xuyên qua cổ cô, sau đó

đầu gối phải của cô đau nhói, cả người cô không thể chịu đựng được nữa mà quỵ

xuống đất.

Trước khi ngất đi, cô chỉ thấy một màn đêm đen kịt, và một bàn chân lớn có sáu

ngón.

Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, trời âm u, bầu trời như được phủ một lớp chăn bông màu

xám.

Bạch Du và Giang Lâm đi đến một quán bên cạnh ăn phở cuốn Quảng Thành.

Phở cuốn Quảng Thành quả nhiên nổi tiếng là ngon, trơn tuột, dai dai, rất đàn hồi,

nước sốt rất đậm đà.

Ăn xong phở cuốn, Bạch Du đưa ra quyết định: “Anh Giang Lâm, em muốn đến

bệnh viện Nam Phương tìm anh cả và chị Ảnh Chi, em muốn nói chuyện hôm qua

với anh cả một tiếng”

Ngoài ra cô còn muốn khuyên nhủ chị Ảnh Chi.

Mặc dù kiếp trước chị Ảnh Chi bị giếc một năm sau đó, nhưng cô phát hiện kiếp

này có rất nhiều chuyện không giống kiếp trước, cô lo lắng sự tái sinh của mình

đã mang lại những thay đổi.

Vì vậy cô muốn khuyên nhủ chị Ảnh Chi, rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng

tốt, hơn nữa mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ biến thái của người đàn ông họ Cừu hôm

đó, cô luôn cảm thấy bất an.

Vì vậy cô phải gặp họ một lần nữa trước khi rời khỏi Quảng Thành vào ngày mai,

cho dù chị Ảnh Chi không muốn đi cùng cô, ít nhất cô cũng có thể nhắc nhở chị

ấy.

Giang Lâm không chút do dự: “Được, anh đi cùng em”

Hai người trả tiền, quay về nhà khách thu dọn đồ đạc, sau đó lại bắt xe buýt đến

bệnh viện Nam Phương.

Vừa đến bệnh viện, cô đã thấy Bạch Gia Dương vẻ mặt nặng trĩu, bên cạnh còn

đứng vài người đàn ông trông giống công an.

Lòng Bạch Du thót lại, vội vàng chạy tới: “Anh cả, xảy ra chuyện gì vậy?”

Bạch Gia Dương không ngờ Bạch Du và Giang Lâm lại đến lần nữa, sau khi kinh

ngạc, giọng anh trầm xuống: “Ảnh Chi mất tích rồi”

“!!!”

Bạch Du như bị đóng băng.

Chị Ảnh Chi quả nhiên xảy ra chuyện rồi!

Cô vẫn đến chậm một bước!

70/chuong-128.html]

Kiếp trước chị Ảnh Chi mất tích nửa tháng, đến khi được tìm thấy, chị ấy trần

truồng, đã trở thành một xác chết lạnh lẽo.

Nghĩ đến đây, Bạch Du không kìm được run rẩy khắp người, đồng thời dâng lên

sự tự trách và hối hận sâu sắc.

Chính sự xuất hiện của cô đã khiến tên biến thái đó ra tay sớm hơn.

Cô biết người đàn ông đó nguy hiểm, cô nên nhắc nhở chị Ảnh Chi ngay hôm qua,

là sự sơ suất của cô, là lỗi của cô.

Giang Lâm nhận thấy sự bất thường của cô, đưa tay nắm lấy tay cô, dịu dàng dỗ

dành: “Đừng nghĩ nhiều, đây không phải lỗi của em”

Lòng Bạch Du chấn động.

Anh ấy hiểu cô.

Biết cô sẽ tự trách, sẽ hối hận, nên đã ngay lập tức nói với cô, chuyện này không

phải lỗi của cô.

Lời nói của anh như một bàn tay lớn, xé toạc một khe hở trên kén đang tự trói

buộc cô, ánh nắng chiếu vào từ khe hở.

Lòng Bạch Du bình tĩnh hơn một chút, cô nắm lại tay anh, rồi ngẩng đầu nhìn anh

cả: “Anh cả, em có vài chuyện muốn nói với anh”

Bạch Gia Dương từ vẻ mặt cô cũng nhận ra có điều không ổn, nói với đồng

nghiệp một tiếng rồi đi theo Bạch Du đến góc khuất.

Bạch Du kể hết mọi chuyện cô thấy ở cửa sổ ngày hôm qua, việc sau đó gặp

người đàn ông họ Cừu, và cả sự nghi ngờ của cô đối với hắn ta.

Bạch Gia Dương nghe xong, im lặng rất lâu, đột nhiên đấm mạnh vào bức tường

bên cạnh: “Anh thật đáng chết! Anh lẽ ra phải phát hiện ra sớm hơn! Kể từ khi

đến bệnh viện này, tính cách cô ấy thay đổi nhiều như vậy, người cũng gầy đi

nhiều, cô ấy nói là do áp lực công việc quá lớn, anh lại tin, anh thật đáng chết!”

Bạch Du kéo tay anh cả còn đang định tự đấm vào mình: “Anh cả, bây giờ không

phải lúc tự trách, chúng ta nên tìm chị Ảnh Chi ra sớm”

Thời gian càng kéo dài, cơ hội sống sót càng thấp.

Bạch Gia Dương trấn tĩnh lại: “Đúng, em nói đúng! Bây giờ quan trọng nhất là tìm

Ảnh Chi về, anh sẽ đi nói với đồng chí công an ngay!”

Nói rồi anh quay người bước nhanh.

Bạch Du thấy vậy thở phào nhẹ nhõm.

Một số người đàn ông gặp chuyện này, điều đầu tiên họ lo lắng là mình sẽ bị

người khác cười chê, sẽ cảm thấy mất mặt, vì thế không muốn nói ra.

May mắn là anh cả cô không có cái thói xấu đó, nếu không không cần anh ấy tự

ra tay, cô cũng sẽ tát anh ấy.

Bạch Gia Dương nói sự nghi ngờ của Bạch Du với đồng chí công an, anh không

quen người đàn ông họ Cừu đó, nhưng những người khác trong bệnh viện thì

quen.

Đồng chí công an sau khi điều tra so sánh, rất nhanh đã xác định được mục tiêu.

Và rất nhanh, Cừu Tiêu Hành đã bị đưa đi thẩm vấn.

Từ Ảnh Chi mở mắt, cổ và đầu gối truyền đến một cơn đau xé rách, đau đến

mức cô hít sâu một hơi khí lạnh.

Nhưng cô vừa động đậy đã phát hiện ra điều không ổn.

Hai tay và hai chân cô đều bị trói lại, cả người cô nằm dưới nền đất lạnh lẽo, hai

tay bị trói ra sau lưng.

Sợi dây trói cô vừa thô vừa chắc chắn, cô cố gắng giãy giụa như một con sâu trên

mặt đất vài cái, nhưng sợi dây không hề có dấu hiệu nới lỏng, siết chặt lấy, dây

thừng ma sát khiến cổ tay và cổ chân cô đau rát.

“Đây là đâu?”

Từ Ảnh Chi dần bình tĩnh lại, cô cố gắng xác định vị trí của mình.

Nhưng xung quanh quá tối, không có một tia sáng nào, cô mất một lúc lâu mới

quen được với môi trường tối đen như mực, cô cũng dần nhìn rõ được nơi mình

đang ở.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.