Chuyện tới hiện giờ, Ngu Chỉ không thể không thừa nhận…
Lạc Đình Thời yêu y.
Lòng Ngu Chỉ loạn như tơ vò.
Trong lòng y, tình yêu hẳn là bộ dáng của phụ hoàng và phụ quân, hai người
trân trọng, yêu quý, bao dung, làm bạn với nhau.
Mà không phải giống Lạc Đình Thời như vậy, chỉ biết dã man xâm chiếm cùng
đoạt lấy.
Lạc Đình Thời, loại người vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, sẽ mặc kệ
người mình yêu lưu lại nước khác sao?
Không hề nghi ngờ, đáp án là phủ định.
Ngu Chỉ không khỏi lo lắng cho chính mình.
Hiện giờ y có thai, Lạc Đình Thời còn có điều kiêng dè, không dám làm gì y.
Một khi y sinh hạ đứa bé, Lạc Đình Thời e rằng sẽ không còn ôn nhu với y như
thế.
Lạc Đình Thời làm được chuyện bắt y về Thịnh Quốc.
Nghĩ như vậy, Ngu Chỉ vô tình nhích người vào trong.
“Tiểu Ngư sợ trẫm?” Ánh mắt Lạc Đình Thời dừng lại trên người Ngu Chỉ, không
bỏ sót hành động của y, ánh mắt dần sâu hơn.
“Sao có thể?” Ngu Chỉ phản bác theo bản năng.
Lạc Đình Thời đầu gối dịch hai bước lại gần giường hơn một chút. Trong ánh
mắt vô cùng phức tạp của Ngu Chỉ, vớt lấy bàn tay đang nắm góc chăn của y
cầm trong lòng bàn tay. Khác với bàn tay đầy vết chai mỏng của hắn, đôi tay
này sinh ra đã sống trong nhung lụa, nắm lên tinh tế mềm mại, không tìm thấy
một tia thô ráp.
Lạc Đình Thời cúi đầu hôn hôn đầu ngón tay Ngu Chỉ.
Nụ hôn kia cực kỳ mềm nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước. Dừng lại trên ngón
tay y truyền đến một trận ngứa rất nhỏ. Đầu ngón tay Ngu Chỉ hơi co lại.
Lạc Đình Thời nhìn sâu vào Ngu Chỉ, chậm rãi nói: “Ngu Chỉ, trẫm có trăm ngàn
loại phương pháp để có được em. Hai ngày trước, Hà Lão đề nghị trẫm âm
thầm công Du. Nếu trẫm thống nhất thiên hạ, tất nhiên em sẽ trở thành tù
nhân của trẫm. Làm người trong trướng, trẫm có thể tùy tâm sở dục chơi đùa
em, em không còn nửa phần đường sống phản kháng”
Ngu Chỉ sắc mặt biến đổi, gương mặt càng thêm tái nhợt.
Lạc Đình Thời dùng ngón cái khẽ vuốt chỗ hổ khẩu của Ngu Chỉ, vô thanh trấn
an y, tiếp tục nói: “Nhưng trẫm không muốn làm như vậy, trẫm đã từ chối đề
nghị của hắn”
Ngu Chỉ trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, môi răng khẽ nhếch: “Ngươi”
Lạc Đình Thời cong khóe môi lên, dùng một loại ánh mắt ôn nhu Ngu Chỉ chưa
từng gặp ngóng nhìn y: “Ngu Chỉ, trẫm đích xác muốn có được em, nhưng trẫm
muốn không chỉ là người của em”
Hắn vươn ngón tay, chấm vào ngực Ngu Chỉ.
“Trẫm còn muốn cả tâm em”
Tim Ngu Chỉ đột nhiên run lên, nhìn chằm chằm cặp mắt sâu không thấy đáy
kia, chỉ cảm thấy mình dường như bị hút vào lốc xoáy, trước mắt nổi lên từng
trận choáng váng, gắt gao chế trụ tay Lạc Đình Thời.
Lạc Đình Thời: “Em nguyện ý giao tâm cho ta không?”
Ngu Chỉ: “Trẫm”
Lạc Đình Thời duỗi tay, lòng bàn tay chống môi Ngu Chỉ, cười nói: “Không vội
trả lời, em chậm rãi nghĩ, trẫm sẽ chờ đến ngày em đồng ý”
Lòng Ngu Chỉ ngũ vị tạp trần, trong một lúc không biết nên làm gì, ngơ ngác
nhìn Lạc Đình Thời.
Lạc Đình Thời cười nói: “Ta nói nhiều như vậy là muốn nói cho em, em không
cần sợ trẫm. Trẫm là một con mãnh thú bị em thuần phục, chìa khóa lồng
giam nằm trong tay em, trẫm cam tâm tình nguyện bị ngươi nhốt lại”
“Ngươi”
Ngu Chỉ lần đầu tiên bị người trịnh trọng tuyên bố như thế, người này lại là Lạc
Đình Thời…
Hoa Hải Đường
Một nam nhân làm y vừa hận, lại hận.
“Bệ hạ, em thật đáng yêu” Lạc Đình Thời than thở cảm thán một câu, ánh mắt
nhìn Ngu Chỉ mang thêm vài phần ý vị khác lạ.
Ngu Chỉ chuông cảnh báo trong lòng reo vang.
Chưa kịp y phản ứng, giọng nam nhân đã chui thẳng vào đầu y.
“Đáng yêu, muốn, muốn làm em. đến mức kêu ra tiếng mèo”
Hắn nghe được cái gì?!
Ngu Chỉ nhất thời rút tay về, khuôn mặt vốn đầy vẻ ngỡ ngàng phủ kín sắc đỏ,
xấu hổ bực bội đến cực điểm: “Lạc Đình Thời!”
Lạc Đình Thời cười khẽ: “Bệ hạ, em mau đừng trừng trẫm, em càng trừng trẫm
càng muốn làm em”
“Đồ lưu manh!” Ngu Chỉ tức muốn hộc máu: “Ngươi là một hoàng đế, rốt cuộc
học được nhiều lời thô bỉ này từ đâu?”
Lạc Đình Thời cười ngâm ngâm nói: “Võ nghệ của trẫm là do người giang hồ
dạy, hắn thường xuyên dẫn trẫm chuồn ra khỏi hoàng cung đi tập võ bên
ngoài. Lăn lộn phố phường nhiều năm, trẫm tự nhiên cái gì cũng nghe qua.
Còn có những lời thô tục hơn, Bệ hạ muốn nghe không?”
Ngu Chỉ vội vàng che tai lại: “Không nghe không nghe không nghe!”
Lạc Đình Thời không nhịn được lại lần nữa hôn lên miệng Ngu Chỉ.
Quấn quýt hồi lâu, Lạc Đình Thời buông người thiếu niên bị hôn đến thất thần
ra, yêu thương nói: “Bệ hạ hôm nay muốn ăn gì? Trẫm phái người đi làm cho
em”
Sau một lúc lâu, Ngu Chỉ hoàn hồn, mở to đôi mắt ướt át trừng hắn: “Biết rõ
trẫm bị bệnh, còn hết lần này đến lần khác hôn trẫm. Tốt nhất cho ngươi cũng
nhiễm bệnh, bệnh chết ngươi!”
Lạc Đình Thời: “Bệnh chết trẫm, Tiểu Ngư có thể không có phu quân”
Ngu Chỉ thở phì phì: “Ngươi mới không phải phu quân của Tiểu Ngư!”
Lạc Đình Thời mặt mày mỉm cười: “Sớm hay muộn cũng sẽ là vậy”
“Si tâm vọng tưởng!” Ngu Chỉ hừ nhẹ một tiếng, dời mắt đi, không muốn nói
chuyện với nam nhân này nữa.
Sau một lúc lâu, y lại quay đầu lại, do dự hỏi: “Nếu. trẫm đồng ý cùng ngươi
liên hôn, ngươi liền sẽ không đối với Du Quốc gây ra bất lợi đúng không?”
Lạc Đình Thời vỗ tay mà cười: “Vì Du Quốc, Bệ hạ thế mà nguyện ý gả đi, ngủ
cùng nam nhân mình không yêu. Thật sự là yêu dân như con, hoàng đế tốt!”
Lời hắn nói thật chói tai, Ngu Chỉ nhăn mày lại.
“Yên tâm, em không gả cho trẫm, trẫm cũng sẽ không làm gì Du Quốc. Trẫm đã
nói qua, trẫm muốn chính là tâm em” Lạc Đình Thời khẽ kéo khóe miệng, ánh
mắt lạnh băng: “Đương nhiên, em nguyện ý gả cho trẫm, trẫm tất nhiên là cầu
mà không được”
Hắn cúi đầu lạnh lùng hôn lên trán Ngu Chỉ, dặn dò hắn: “Ngoan ngoãn nằm,
trẫm đi xem thuốc sắc đến đâu”
Lạc Đình Thời đứng dậy, bước ra một bước, tay áo chợt bị người phía sau kéo
lại.
Hắn quay đầu lại.
Hoàng đế thiếu niên đang bệnh nhìn xuống với vẻ bề nghễ, cả người toát ra sự
tự phụ cao ngạo được nuôi dưỡng từ vàng ngọc, ra lệnh hắn: “Ngươi không
được tức giận”
Lạc Đình Thời không có biểu tình gì.
Giọng thiếu niên mang theo vài phần khàn khàn: “Không được tức giận”
Ánh mắt Lạc Đình Thời cùng y dây dưa trong không trung một lát, thỏa hiệp:
“Trẫm không tức giận”
dich/chuong-29-dang-yeu-muon-xhtml]
Thiếu niên nắm giữ quyền chủ động, trên mặt giữ vẻ thản nhiên, nhưng đôi mắt
âm thầm cong lên kia rốt cuộc đã tiết lộ sự đắc ý trong lòng y, sống động như
một con mèo nhỏ ăn vụng được cá.
Lạc Đình Thời ngồi xuống mép giường, ôm lấy chú mèo nhỏ đắc ý của hắn, ôn
tồn: “Cơn sốt của em đã lui, nhưng còn chỗ nào không khỏe không?”
“Đau đầu, mắt cũng đau” Ngu Chỉ ghé vào lòng Lạc Đình Thời, nói rầu rĩ.
Lạc Đình Thời: “Nằm yên, ta xoa bóp cho em”
Ngu Chỉ lật người lại, gối đầu lên đùi Lạc Đình Thời, tìm một tư thế thoải mái,
nhắm mắt lại.
Bàn tay lớn nam nhân dừng trên thái dương y, kiểm soát lực đạo xoa ấn. Hơi
ấm xuyên qua lòng bàn tay xâm nhập trước mắt Ngu Chỉ, cơn đau nhức trong
mắt Ngu Chỉ dần dần biến mất.
Ngoài giường, Lạc Đình Thời vẫn có chút hữu dụng nhỉ.
Ngu Chỉ thầm nghĩ.
Mùa đông sắp đến
Dưỡng bệnh bảy tám ngày, bệnh của Ngu Chỉ cuối cùng cũng khỏi.
Y xoa xoa bả vai, nói với Lạc Đình Thời: “Đỡ trẫm đi ra ngoài đi dạo một chút”
Vừa bước ra khỏi cửa phòng, một luồng gió lạnh ập tới. Ngu Chỉ hít sâu một
hơi, mặt đầy tươi cười: “Nằm trên giường mấy ngày, trẫm sắp buồn chết rồi”
Trong lúc nói, một chiếc lá thu đánh vòng rơi xuống. Ngu Chỉ vươn tay.
Chiếc lá hơi vàng rơi vào lòng bàn tay. Ánh mắt Ngu Chỉ lướt qua sân đình, vài
mảng màu vàng in vào mắt, kinh ngạc nói: “Mới có mấy ngày không thấy, thế
mà đã rụng lá rồi ư?”
Mắt Lạc Đình Thời lộ vẻ lo lắng: “Ta thấy năm nay lạnh hơn những năm trước.
Nơi này không bằng trong cung, em lại đang mang thai, mùa đông này nhất
định sẽ rất khó chịu”
Ngu Chỉ nghe vậy cũng khẽ thở dài: “Kỳ sinh nở vào tháng Chạp, băng tuyết
ngập trời, bọn nhỏ e rằng phải chịu tội”
Lòng Lạc Đình Thời trùng xuống, giữa mày hằn sâu nếp nhăn. Ánh mắt phủ lên
bụng Ngu Chỉ ngày càng lớn, suy nghĩ một lát nói: “Bệ hạ, mấy ngày nay em
cùng ta sang Khê Sơn Các ngủ”
“Vì sao?” Ngu Chỉ khó hiểu.
Lạc Đình Thời nắm lấy tay Ngu Chỉ, dẫn hắn chậm rãi bước xuống bậc thang,
giải thích: “Mấy ngày nay trẫm đã tìm thợ thủ công, bảo họ xây kênh dẫn lửa
dưới sàn phòng ngủ, như vậy vào mùa đông có thể đốt địa long, em và hài tử
có thể bớt chút chịu khổ”
Ngu Chỉ gật đầu: “Đúng là một ý kiến hay”
Lạc Đình Thời: “Tiểu Ngư chỉ cần lo an tâm dưỡng thai, mọi việc bên ngoài cứ
giao cho trẫm”
Ngu Chỉ mím môi, không nói gì.
Cúc vàng nở rộ, hai người chậm rãi bước dọc theo con đường nhỏ. Những
người hầu và Trương thái y đều ở viện phía Tây, bình thường sẽ không dễ dàng
đến Đông viện quấy rầy họ.
Ngu Chỉ đi được một đoạn ngắn liền cảm thấy hơi mệt.
Lạc Đình Thời ôm ngang Ngu Chỉ lên. Vốn định đi tới đình gần đó, ánh mắt
chợt thoáng nhìn Hồ Tâm Tiểu Trúc, hắn đột ngột đổi ý: “Đến Thủy Các nghỉ
ngơi một chút”
“Ngươi đang có ý đồ xấu gì?” Ngu Chỉ liếc hắn.
Lạc Đình Thời: “Bệ hạ đa tâm rồi”
Đi Hồ Tâm Tiểu Trúc cần phải chèo thuyền. Lạc Đình Thời cẩn thận đặt Ngu
Chỉ vào khoang thuyền, cởi bỏ dây thừng rồi chèo thuyền hướng về Hồ Tâm
Tiểu Trúc.
Tiểu Trúc được người hầu quét dọn mỗi ngày. Trong trúc xông hương ấm áp.
Ngu Chỉ đi dạo một vòng, ghé vào cửa sổ gỗ nhìn ra ngoài.
Toàn bộ bốn phía bị nước bao quanh, tiểu trúc nằm giữa hồ, cách bờ một
khoảng không xa.
“Nếu ở đây xảy ra chuyện gì, thật sự là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất
chẳng hay” Ngu Chỉ càng thêm cảm thấy Lạc Đình Thời không có ý tốt.
Hắn quay đầu lại, nam nhân sừng sững như núi ở phía sau y. Ngu Chỉ ánh mắt
lướt qua cánh tay và ngực nam nhân, cơ bắp căng phồng gần như muốn xé
toạc y phục.
Đây là một nam nhân khỏe mạnh và cường tráng. Cho dù không có công phu,
bản thân y cũng không phải đối thủ của hắn.
Ngu Chỉ nâng cằm lên, mặc dù thấp hơn nam nhân cả một cái đầu, y cũng
không mất đi khí thế, liếc mắt nhìn nam nhân: “Nói đi, mang trẫm đến đây làm
gì?”
Lạc Đình Thời nói ít mà ý nhiều: “Làm em”
Ngu Chỉ: “”
Trong lòng sớm đã có suy đoán, nhưng chính tai nghe được lời nói thô tục của
nam nhân, Ngu Chỉ vẫn là đỏ mặt. Ngu Chỉ có chút ảo não: Sao y vẫn chưa
luyện được bản lĩnh mặt không đổi sắc?
Ánh mắt trong trẻo sâu thẳm Ngu Chỉ lướt qua hắn: “Trẫm không đồng ý, ngươi
dám sao?”
Lạc Đình Thời tiến lên một bước, nắm lấy eo Ngu Chỉ, giọng nói ái muội rót vào
tai Ngu Chỉ: “Bệ hạ thật sự không đồng ý? Mười ngày chưa làm, em không
muốn sao?”
Hơi thở độc quyền của Lạc Đình Thời giương nanh múa vuốt giam cầm Ngu
Chỉ trong lòng ngực. Bàn tay lớn ấn ở bên hông như bàn ủi, sóng nhiệt kích
động lên xuống. Hô hấp Ngu Chỉ dồn dập hơn vài phần.
Lạc Đình Thời hiểu rõ, bế Ngu Chỉ vào giường trong.
Đồng ý.
Màn trướng mềm mại khẽ lay động, trong gió vang lên tiếng thì thầm trầm
thấp của nam nhân. Từng câu rót vào tai thiếu niên trên giường.
Thiếu niên tức muốn hộc máu: “Đừng có nói bậy! Còn dám nói bậy một câu
nữa, hôm nay ngươi đừng hòng được vào”
Lạc Đình Thời động tác dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, đồng tử dã thú nhìn
chằm chằm thiếu niên mặt đỏ bừng, yết hầu cuộn lên: “Lời này của Bệ hạ là ý
gì?”
Ngu Chỉ quay đầu đi, nhẹ giọng nói: “Trẫm cho phép ngươi”
Họ ngay cả con cũng sắp có rồi. Dù sao làm một lần cũng là làm, làm hai lần
cũng là làm, hà tất cứ phải cố nhịn. Ngu Chỉ tự an ủi mình dưới đáy lòng.
Tiểu trúc trở nên tĩnh lặng, nam nhân bên cạnh không một tiếng động. Chờ đợi
hồi lâu Ngu Chỉ không thấy hắn hành động, nghi hoặc quay đầu lại đâm vào
một đôi mắt đỏ hoe. Ngu Chỉ trong lòng cả kinh, ngay sau đó, dã thú đột nhiên
vồ tới.
Bị quấy rối giữa chừng.
Lá thu rơi xuống hồ, khuấy động từng lớp gợn sóng.
Bỗng nhiên, một tiếng diều đêm hú vang cắt ngang giữa hồ, bay đến tiểu trúc.
Lạc Đình Thời sắc mặt khẽ biến, hắn cắn chặt răng gạt bỏ tạp âm, không
quan tâm liền muốn tiếp tục. Giây phút tiếp theo, liên tiếp tiếng hú vang lên
cao.
“Ban ngày ban mặt. Diều đêm từ đâu ra? Là tìm ngươi đó” Thiếu niên cố sức
mở cặp mắt ửng hồng, nói với Lạc Đình Thời: “Đi đi”
Lạc Đình Thời sắc mặt xanh mét: “Nhưng mà”
Ngu Chỉ lắc đầu: “Đây đâu phải là chuyện không quan trọng? Bọn họ tìm ngươi
nhất định là có việc gấp. Hay là. Ngươi thật sự nguyện ý vì trẫm mà không
màng triều chính?”
Người tri kỷ trước mắt làm Lạc Đình Thời càng thêm bực bội. Rõ ràng chỉ còn
cách một bước, mắt thấy họ sắp.
Lạc Đình Thời sắc mặt cực kỳ khó coi, gân xanh trên trán không ngừng giật,
khóe môi cứng lại thành một đường thẳng, cả người giống như một con sư tử
bạo nộ. Cúi đầu hôn thiếu niên một cái thật mạnh, xoay người xuống giường,
vội vàng mặc thêm quần áo. Trong ánh mắt đen nhánh tràn đầy sắc thái thị
huyết.
Ngu Chỉ thấy bộ dạng này của hắn, thầm nghĩ trong lòng không ổn. Dưới cơn
thịnh nộ, không biết Lạc Đình Thời sẽ làm ra chuyện gì. Không muốn thấy
người vô tội uổng mạng, khoảnh khắc Lạc Đình Thời sắp bước ra khỏi cửa
phòng, Ngu Chỉ mở miệng gọi hắn lại.
“Hôm nay không được thì còn có ngày mai”
Lạc Đình Thời thân hình chấn động, bước nhanh quay trở lại trước giường, trân
trọng đặt một nụ hôn lên môi Ngu Chỉ.
“Chờ trẫm”