“Hô”
Ngu Chỉ quay đầu vùi vào chăn, ngón tay in một vòng vệt đỏ khép lại nắm chặt
lớp chăn mỏng dưới lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
..
Long mạch chấn động, chỗ sâu trong sơn cốc lở núi nứt đá, cầu gãy nước
dâng. Nơi yên tĩnh hòa bình trở thành một mảnh phế tích lầy lội, tiếng ầm ầm
không ngừng vang vọng trong cốc. Nước lũ tràn qua núi rừng, chảy về phía con
sông hẹp. Người giỏi trị thủy lại không ở nơi này.
Ngu Chỉ hít thở với biên độ cực nhỏ, trên trán thấm ra một lớp mồ hôi mỏng,
vẫn không nhúc nhích, y đang đợi sự dị thường biến mất.
Gió thu len lỏi qua mặt nước mà đến, mang theo sự lạnh lẽo thấm người. Ngu
Chỉ gom quần áo lại, dùng chăn gấm bọc mình kín mít hơn. Bệnh nặng mới
khỏi, y không muốn lại lần nữa bị bệnh.
Hồi lâu, địa chấn dần dần ổn định, Ngu Chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Nằm nghỉ một lát, đợi mọi thứ khôi phục như thường, y chậm rãi ngồi dậy, lê
dép đi đến chỗ cửa sổ gỗ.
“Hỏng rồi”
Bốn phía giữa hồ đều là nước, thuyền nhỏ đã bị Lạc Đình Thời chèo đi mất.
Cách bờ khá xa, người ở Đông viện cũng ít, cho dù y hô to cũng khó có người
nghe thấy. Y bị ném lên một hòn đảo cô lập, không thể đi đâu được.
“Lạc Đình Thời, ngươi làm chuyện tốt!” Ngu Chỉ căm giận mắng nhỏ.
Ánh mắt lướt qua mặt nước xa xăm, Ngu Chỉ chợt thấy đằng xa có một chấm
đen nhỏ, đang hướng về phía y mà đến.
Ngu Chỉ lập tức xoay người sửa sang quần áo, mặc xong giày vớ, đánh giá
mình một lượt, xác nhận không có gì khác thường, lúc này mới yên tâm.
“Bệ hạ, thuộc hạ xin đưa ngài trở về”
Không lâu, bên ngoài truyền đến giọng nói cung kính của người hầu.
Ngu Chỉ chậm rãi đi ra tiểu trúc, mấy tên thị vệ tiến lên che chở hắn bước lên
thuyền gỗ, đoàn người trở lại bên bờ.
Ngu Chỉ quay đầu hỏi họ: “Là Lạc Đình Thời bảo các ngươi đến à?”
Người hầu trả lời: “Vâng. Khê Sơn Các cũng đã phái người đi dọn dẹp, Bệ hạ
hôm nay có thể vào ở”
Ngu Chỉ hỏi mọi người: “Lạc Đình Thời có nói khi nào hắn trở về không?”
“Không rõ ạ”
Ngu Chỉ chậm rãi thở ra một hơi, đáy lòng sinh ra vài phần cảm xúc nôn nóng
bất an. Xem tình hình này, Lạc Đình Thời hình như sẽ không trở về trong thời
gian ngắn. Cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người đi cùng Ngu Chỉ dạo vài vòng trong vườn, Ngu Chỉ dần dần có chút
mệt mỏi, sự uể oải dâng lên. Y đi tới Khê Sơn Các.
Khê Sơn Các đã được dọn dẹp từ trong ra ngoài, không vương bụi trần. Trong
không khí tỏa ra hương lạnh mát mẻ, tựa băng tuyết vừa tan.
Ngu Chỉ lại càng thêm nôn nóng.
Nơi này không có hơi thở của người kia.
Ngu Chỉ quay đầu phân phó: “Đi, đem quần áo Lạc Đình Thời chuyển đến nơi
này”
Người hầu lập tức làm theo, không lâu sau, họ bưng quần áo trở lại Khê Sơn
Các. Đế vương khoanh tay đứng trước cửa sổ, nghe thấy động tĩnh cũng không
quay đầu lại nói: “Đều đặt trên giường đi”
“Vâng”
Sự việc làm thỏa đáng, mọi người lui giữ ngoài phòng. Ngu Chỉ lúc này mới
quay người lại.
Đi đến mép giường, nhìn thoáng qua quần áo bày biện chỉnh tề, y giơ tay phủ
lên cái bụng khẽ nhúc nhích, nhỏ giọng quát lớn chúng: “Ngoan nào, đừng
quậy, thật là phiền người, cứ thế muốn hắn ở bên sao?”
Ngu Chỉ bất đắc dĩ mà bước lên giường, nhặt từng chiếc quần áo của nam
nhân nằm rải rác trên giường, y hít sâu một hơi ôm bụng cẩn thận nằm vào
đống quần áo. Quần áo đều đã được giặt và là, hơi thở còn sót lại không nhiều
lắm, nhưng có còn hơn không.
Ngu Chỉ cọ cọ má vào y phục, ôm nó chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Ngu Chỉ nằm mơ.
Y mơ thấy mình ở trong một cung điện rộng lớn và lộng lẫy, tay chân đều bị
xiềng xích khóa chặt vào giường, không thể đi đâu được. Ngu Chỉ rõ ràng biết,
y đang nằm mơ. Cũng không vội vã tìm cách thoát thân, rất có hứng thú mà
đánh giá xung quanh. Xem bài trí trong phòng, dường như là Thịnh Quốc.
Ngu Chỉ đang cân nhắc vì sao mình lại nằm mơ kiểu này, một giọng nói quen
thuộc đột nhiên chui vào tai y.
“Bệ hạ!”
Ngay sau đó, tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên trong đại
điện trống trải, tình cảnh đầu tiên khi hắn gặp lại Lạc Đình Thời rất có vài phần
tương tự.
Tiếng bước chân dừng lại bên cạnh hắn. Ngu Chỉ đang định ngẩng đầu, chợt bị
người ta kềm chặt cằm nửa ôm kéo lên giường.
Ngu Chỉ còn chưa kịp nói lời nào, nụ hôn che trời lấp đất đã hạ xuống.
Ngu Chỉ: “”
Sao trong mơ vẫn là chiêu này.
Tiếng xiềng xích leng keng leng keng vang lên. Ngu Chỉ bị hôn đi hôn lại,
miệng đều tê dại. Khi nam nhân buông y ra, y oán giận với đối phương.
“Có thể nhẹ nhàng chút không? Cứ như sói đói bị ngã vậy, miệng trẫm đều sắp
sưng lên rồi”
Ánh mắt Lạc Đình Thời hướng về môi hắn, ánh mắt nặng nề: “Ngu Chỉ, em hiện
giờ đã là tù nhân của trẫm, không phải là hoàng đế gì đó”
Ngu Chỉ: “”
Tất nhiên là bởi vì Lạc Đình Thời hôm nay cứ lải nhải bên tai y muốn giam cầm
hắn, y mới nằm mơ kiểu này.
Giấc mộng này nhất thời vẫn chưa tỉnh lại.
Ngu Chỉ bất đắc dĩ cực kỳ, hai tay buông xuôi: “Ngươi muốn thế nào?”
“Muốn em” Thân ảnh cao lớn ôm lấy Ngu Chỉ.
..
Ngu Chỉ vốn tưởng rằng sau khi kết thúc là có thể tỉnh lại, ai ngờ y vẫn thân ở
cảnh trong mơ. Lạc Đình Thời ngày ngày đều tới tìm y, xong việc thường xuyên
ôm y phát ngốc.
Y cảm nhận được sự thất thố bất an của đối phương, rất là kỳ quái.
Lạc Đình Thời loại người không ai bì nổi này, sao lại như vậy, không giống dã
lang hung ác, mà lại như một con chó nhỏ sợ bị chủ nhân vứt bỏ.
dich/chuong-30-be-ha-con-giu-loi-khonghtml]
Ngu Chỉ nghi hoặc hỏi hắn: “Ngươi không phải đã có được trẫm sao? Còn
muốn gì nữa?”
Thân thể Lạc Đình Thời hơi cứng lại, ngước đôi mắt bị hàng mi dài che khuất
cảm xúc lên, nhìn thẳng vào đáy mắt Ngu Chỉ, giọng nói khô khốc: “Muốn em
yêu ta”
Ngu Chỉ bỗng nhiên trợn mắt.
Lọt vào tầm mắt là một mảng hôn mê, trong phòng không có một bóng người.
Gió lạnh rót vào nhà cuốn lên rèm lụa trước giường. Ngu Chỉ xuống giường, đổ
chén nước lạnh vào cổ họng.
Nước lạnh nhập bụng, nhưng không ngăn được sự khô khát trong lòng.
Trước mắt Ngu Chỉ trước sau xoay quanh cặp mắt kia — cặp mắt đen trầm lại
tràn đầy tình yêu.
Ngu Chỉ có chút phiền lòng.
Ngực rầu rĩ.
“Rầm…”
Đột nhiên, một tiếng động lớn chấn vào tai Ngu Chỉ. Gần như cùng lúc đó,
bụng nhỏ y bị đá mạnh một cái, truyền đến một trận đau co rút âm ỉ.
Ngu Chỉ vội vàng đỡ lấy bàn ngồi xuống, cúi đầu cách quần áo khẽ vuốt cái
bụng, ôn hòa nói: “Không sao đâu ngoan, đừng sợ, có phụ hoàng ở đây”
Qua một hồi lâu, đứa bé cuối cùng không quấy phá nữa.
Ngu Chỉ nâng tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới có thời gian dò
xét về phía chỗ tiếng động lớn.
Ở góc sân phía Tây trên bãi cỏ, Ngu Chỉ mơ hồ nhìn thấy một cành cây thô
tráng. Cây tùng phía sau nó bị gió lớn áp gập lưng, tiếng sấm ầm vang vang
vọng đất trời.
Không biết là bị sét đánh trúng, hay là bị gió quật gãy.
Lá rụng đầy đất cuộn trào trong gió.
Lúc này bất quá mới giờ Dậu, bên ngoài lại như là đêm tối, trời đất tối sầm, gần
như không thể thấy rõ vật.
Lại sắp mưa lớn, thảo nào ngực y khó chịu.
Một tháng qua, các quận huyện lân cận Cổ Việt mưa lớn liên tiếp. Trước đó vài
ngày y đã hạ lệnh cho các quận thủ gia cố đê đập, di dời bá tánh ở khe núi tạm
thời đến chỗ trống trải hơn.
Bởi vậy, các quận trước mắt chưa có tình hình tai nạn nghiêm trọng.
Nhưng y nghe nói Đăng Châu, quận gần Cổ Việt, bị lũ lụt. Đây là địa bàn của
Thịnh Quốc.
Lạc Đình Thời hắn.
Hoa Hải Đường
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Ngu Chỉ lập tức hô người vào. Lục Cảnh phía sau đi theo một tiểu tốt mặc giáp
trụ Thịnh Quốc. Hắn ướt đẫm cả người, nước tí tách rơi xuống đất.
Tiểu tốt từ trong lòng móc ra một khối ngọc bội, quỳ một gối xuống đất, dâng
lên Ngu Chỉ: “Đăng Châu lũ lụt, Hoàng thượng chúng thần phi ngựa đi Đăng
Châu thị sát tình hình tai nạn. Thánh Thượng nói ngài ấy ngày mai có thể trở
về, bảo ngài không cần lo lắng”
Ngu Chỉ nhận lấy ngọc bội nhìn xem, là ngọc bội của Lạc Đình Thời.
Y nhìn thoáng qua Lục Cảnh, nói với tiểu tốt: “Trẫm đã biết, sai người đưa
ngươi đi đổi quần áo, nghỉ ngơi đi”
Tiểu tốt vâng lời lui ra.
“Gió lớn, cẩn thận cảm lạnh, thần xin đóng cửa sổ cho Bệ hạ” Lục Cảnh lần
lượt khép lại mấy cánh cửa sổ, xoay người thắp đèn trong phòng.
Một ngọn nến khơi gợi sự u sầu giữa hai hàng lông mày Ngu Chỉ.
Lục Cảnh trong lòng kinh hãi, hỏi: “Bệ hạ có phải đang lo lắng cho Thịnh
Hoàng không?”
Ngu Chỉ rũ mắt xuống, giọng mang vẻ giận dữ: “Ngươi nói xem, hắn đường
đường một cái hoàng đế chạy tới Đăng Châu gây thêm chuyện gì loạn, vạn
nhất. vạn nhất xảy ra chuyện, trẫm cùng hài tử phải làm sao? Hài tử mới
năm tháng, không thể thiếu sự an ủi của hắn”
Lục Cảnh: “Tâm tư Thịnh Hoàng kín đáo, nhất định sẽ không tùy tiện hành sự,
Bệ hạ yên tâm, đừng quá mức sầu lo”
Ánh nến lướt qua trường kỷ, chiếu ra hai vệt bóng tối trước mắt Ngu Chỉ. Ngu
Chỉ hừ nhẹ một tiếng: “Đi cũng không biết nói với trẫm một tiếng. Trẫm cho
hắn uống viên giải dược khôi phục võ công rồi, gặp nạn cũng có thể kịp thời
tránh né”
Lục Cảnh đã nhìn ra, Bệ hạ không phải đang nói chuyện với hắn. Y đang nói
chuyện với người kia ở khoảng không.
Ngu Chỉ ngẩng đầu: “Nơi này của trẫm không có chuyện gì, ngươi trở về đi”
Tâm trạng Lục Cảnh thập phần phức tạp. Lúc này Bệ hạ cần không phải hắn.
Lục Cảnh tự biết mình lưu lại đây vô dụng, nghe lệnh cúi người rời đi.
Mười lăm phút sau, phòng bếp đưa tới dược thiện do Trương thái y nghiên
cứu chế tạo. Ngu Chỉ trong lòng chất chứa nhiều chuyện, không có khẩu vị.
Nhưng hai đứa nhỏ không thể để đói, y miễn cưỡng ăn hết dược thiện, nằm
trở lại trên giường.
Một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Trương thái y tiến đến bắt mạch cho Ngu Chỉ, vừa vào cửa liền
thấy đôi mắt tiểu hoàng đế thâm quầng. Đúng là một đêm không ngủ.
Trương thái y lắc đầu, lời nói thấm thía: “Thần biết Bệ hạ lo lắng Lạc Đình Thời,
nhưng cũng không thể vì thế mà không ngủ chứ!”
Ngu Chỉ cười khổ: “Hai đứa nhỏ quấy trẫm không ngủ được, đồ nhỏ không
lương tâm, chỉ biết quấy rối”
Trương thái y cao thâm khó đoán nói: “Thì ra là thế, không phải Bệ hạ lo lắng
hắn đến mức ngủ không được”
“Sao có thể?” Ngu Chỉ lập tức ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lùng, giọng mang vẻ
giận tái đi: “Hắn hỗn trướng như thế, nếu không phải hài tử cần hắn, trẫm mới
sẽ không nhớ đến hắn”
Trương thái y vuốt râu: “Là thần đã hiểu lầm” Tiểu hoàng đế thẳng thắn lưng,
đôi mắt nhu hòa mượt mà kia ngưng sương lạnh, hùng hổ dọa người hỏi:
“Ngươi hiểu lầm cái gì?”
Trương thái y thấy y một bộ tra hỏi cặn kẽ, đành phải nói: “Thần hiểu lầm Bệ
hạ có tình ý với Lạc Đình Thời”
“Tuyệt đối không thể nào!” Giọng Ngu Chỉ dứt khoát, mặt mày mang theo vẻ
sắc bén chưa từng có.
Trương thái y trong lòng đã rõ, cười cười, nói: “Bệ hạ một đêm chưa ngủ, hiện
giờ nên nghỉ ngơi cho khỏe, đừng giận” Ông nhanh chóng bắt mạch kê đơn
cho hoàng đế, mang theo hòm thuốc bung dù rời đi.
Trong phòng im ắng, Ngu Chỉ thở nhẹ một hơi, nhìn ra bên ngoài màn mưa.
Mưa to bay lất phất rơi vào bùn đất, đọng thành từng vũng nước. Cây tùng ở
góc sân một mảnh đen nhánh, là bị sét đánh đêm qua. Ngu Chỉ thầm cầu
nguyện, mong rằng cơn mưa này có thể sớm tạnh. Nhưng mà, ông trời vẫn
không làm thỏa mãn ước nguyện của y, trời mưa cả ngày.
Buổi tối, Lạc Đình Thời vẫn chưa về. Ngu Chỉ lạnh mặt lên giường, cưỡng bách
mình nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Tí tách tí tách tiếng mưa rơi ồn ào đến mức khiến lòng người phiền muộn. Ngu
Chỉ cầm gối đầu che tai lại. Mất rất lâu công phu, Ngu Chỉ mới có được một
chút buồn ngủ, mông lung rơi vào giấc mơ.
Khoảnh khắc nửa tỉnh nửa mơ, một loại cảm giác kỳ lạ bao phủ toàn thân, cả
người như được ngâm mình trong nước ấm, vừa tê dại lại vừa mềm mại. Cho
đến khi một trận bủn rủn khó có thể chịu đựng đột ngột kéo y ra khỏi giấc mơ
đẹp, Ngu Chỉ cả người run lên, rơi vào lòng nam nhân.
Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai: “Trước khi đi, câu Bệ hạ
đã nói kia, còn giữ lời không?”