Trẫm Mang Thai Con Của Hoàng Đế Nước Địch

Chương 31: Phu thê ân ái



Sẵn sàng

Lúc đầu, Ngu Chỉ cho rằng mình là đang nằm mơ.

Cho đến khi bụng nhỏ đột nhiên quặn lại, toàn bộ thân thể co rút vì dục niệm

quen thuộc, khó có thể mở lời, y mới ý thức được Lạc Đình Thời thật sự đã trở

về.

Ngu Chỉ sắc mặt tối sầm: “Lạc Đình Thời, ngươi dám!”

Đầu ngón tay Lạc Đình Thời nhẹ nhàng chấm vào bụng nhỏ nhô lên của Ngu

Chỉ. Môi mỏng ái muội lướt qua vai trơn bóng của đối phương, rơi xuống một

chuỗi nụ hôn ẩm ướt. Giọng nói dính vài phần khàn khàn, hòa cùng tiếng mưa

rơi rào rạt bên ngoài, có vẻ đặc biệt ái muội: “Bệ hạ, quân vô hí ngôn, lời chính

miệng em nói ra lẽ nào lại không tính?”

“Đừng chạm vào trẫm!”

Sắc mặt Ngu Chỉ càng thêm khó coi, cố nén dục vọng muốn dán dán ôm ôm

Lạc Đình Thời, khó khăn chui ra khỏi vòng tay hắn ngồi dậy.

Lạc Đình Thời hơi sửng sốt, khóa lấy cổ tay Ngu Chỉ: “Bệ hạ vì sao sinh khí? Là

giận trẫm tự tiện đi Đăng Châu, lại còn trì hoãn ở đó hai ngày sao?”

Ngu Chỉ một phen đẩy tay Lạc Đình Thời ra: “Nói đừng chạm vào trẫm”

“Được được được, ta không chạm vào em”

Ngu Chỉ đang nổi nóng, Lạc Đình Thời không dám chọc y giận thêm, vội vàng

buông Ngu Chỉ ra, nhích ra xa hơn một chút, giữ khoảng cách với y.

Lạc Đình Thời nhìn bóng lưng Ngu Chỉ quay về phía mình trong màn trướng, do

dự một lát, đứng dậy quỳ gối đầu giường.

“Bệ hạ, ta sai rồi, ta không nên bỏ em và đứa bé ở đây. Xin bớt giận, em muốn

trừng phạt ta thế nào thì trừng phạt, ta không một câu oán thán”

Ngu Chỉ cảm nhận được động tĩnh phía sau, hơi nghiêng đầu. Trong mắt y xuất

hiện thân ảnh cao lớn đang quỳ của người nọ, hừ nhẹ một tiếng: “Quả nhiên là

tự giác”

Lạc Đình Thời cười làm lành: “Lần này là ta sai, tùy ý Bệ hạ xử trí”

Ngu Chỉ nhìn hắn, không nhanh không chậm nói: “Ngươi nói thật ư? Vậy trẫm

muốn châu Tuế của Thịnh Quốc làm lời xin lỗi, ngươi có bằng lòng không?”

“Điều này” Lạc Đình Thời không ngờ Ngu Chỉ mở miệng liền đòi lãnh thổ của

Thịnh Quốc. Hắn do dự không biết nên đáp lại thế nào.

Ngu Chỉ đảo mắt qua, cười lạnh một tiếng: “Nói thì dễ nghe, nói gì yêu trẫm,

trẫm trừng phạt thế nào cũng chịu, lại ngay cả một châu nhỏ nhoi cũng không

muốn cho trẫm”

Lạc Đình Thời thở dài: “Tiểu Ngư, không phải trẫm không muốn cho em, chỉ là

Thịnh Quốc không phải một mình trẫm, vô cớ cắt một châu cho Du Quốc, chắc

chắn sẽ gây bất mãn trong triều thần”

“Đó là chuyện của ngươi, trẫm mặc kệ”

Ngu Chỉ vươn tay.

Lạc Đình Thời nhanh chóng nâng cánh tay mình đáp vào lòng bàn tay y, dìu y

đứng dậy.

Ngu Chỉ nhìn chằm chằm Lạc Đình Thời từ trên cao, hơi cúi người, nắm cằm

nam nhân, từng câu từng chữ nhẹ nhàng thốt ra: “Lạc Đình Thời, vì trẫm làm

hôn quân một lần được không?”

“Trẫm” Hai người ở khoảng cách cực gần, Lạc Đình Thời vừa ngẩng đầu liền

có thể hôn lên môi đối phương. Chóp mũi quanh quẩn hương ấm áp trên cơ thể

người nọ. Hắn đối diện với cặp mắt mèo nhỏ tròn kia hồi lâu, cuối cùng cắn

răng nói: “Được, trẫm đồng ý với em”

Ngu Chỉ tròn mắt, hắn chỉ thuận miệng thử một lần, không ngờ Lạc Đình Thời

thế mà thật sự nguyện ý cắt đất.

Y lắc đầu: “Ngươi thật đúng là một hôn quân”

Lạc Đình Thời ngửa đầu hôn một cái lên môi Ngu Chỉ, đè eo đối phương ôm

người vào lòng, bất đắc dĩ nói: “Chỉ lần này thôi”

“Khoan đã, vu khống đấy, lập cái chứng từ” Mắt thấy nam nhân lại thò tới

muốn hôn y, Ngu Chỉ vội vàng duỗi ngón tay đè lại môi hắn, định thoát ra khỏi

vòng tay hắn.

Lạc Đình Thời đè Ngu Chỉ lại: “Em đừng động, ta đi”

Hắn nhanh chóng xoay người xuống giường, cầm giấy bút viết xuống chứng từ,

đưa cho Ngu Chỉ xem qua.

Ngu Chỉ tinh tế nhìn, cười ngẩng đầu: “Lần này liền tạm tha cho ngươi, còn

không mau tới hầu hạ trẫm”

Trong ánh nến mờ ảo, mày mắt thiếu niên cong cong, nụ cười tươi đẹp, nâng

cằm lên liếc hắn một cái. Tim Lạc Đình Thời nháy mắt đập thình thịch liên hồi.

“Trẫm sao lại nói không giữ lời?” Ngu Chỉ chậm rãi nghiêng người nằm xuống,

ngoái đầu nhìn lại, nhẹ giọng nói: “Đến đây đi”

“Tiểu Ngư”

Bàn tay lớn Lạc Đình Thời gắt gao ấn ở eo Ngu Chỉ, môi răng mê luyến mà lướt

đi trên chiếc cổ thon dài của đối phương. Nhiều đóa hồng mai rơi xuống trên

làn da trắng tuyết, in vào mắt Lạc Đình Thời, lòng hắn sinh ra khoái cảm bí ẩn.

Đây là dấu ấn độc quyền hắn đánh xuống cho Ngu Chỉ.

Ngu Chỉ là thuộc về hắn.

Đôi tay thiếu niên trong lòng ôm lấy cổ hắn, ngoan ngoãn ngửa đầu ra sau, tạo

điều kiện cho hắn hành động.

Ánh mắt Lạc Đình Thời từ chiếc cổ đầy vệt đỏ dời lên phía trên, lướt qua chiếc

cằm nhỏ nhắn, đi đến đôi môi mềm mại hồng nhuận của đối phương. Môi thiếu

niên hơi hé, mơ hồ có thể thấy được chiếc lưỡi phấn hồng bên trong. Ánh mắt

dán chặt vào đôi môi kia, Lạc Đình Thời dùng ánh mắt hôn y.

Một lát sau, hắn thấy môi răng trước mắt lúc đóng lúc mở.

Giọng nói thanh nhuận của thiếu niên xông vào tai Lạc Đình Thời: “Sao lại

không hôn?”

Đáy mắt đen nhánh Lạc Đình Thời cuồn cuộn sóng lớn, đột nhiên cúi đầu hôn

lấy chỗ nhô ra ở cổ họng thiếu niên, dùng đầu lưỡi hung hăng mài mài.

“Ô” Ngu Chỉ nức nở một tiếng, nâng đôi mắt đẫm nước lên: “Đừng liếm yết

hầu, ta không thở được”

Lạc Đình Thời hơi ngẩng đầu, giọng khàn khàn hỏi: “Vậy Tiểu Ngư muốn ta hôn

chỗ nào?”

Ngu Chỉ câu lấy cổ Lạc Đình Thời ấn xuống, giọng mềm mại nói: “Hôn môi cơ”

Lạc Đình Thời: “Được, ta nghe Bệ hạ. Chờ lát nữa đầu lưỡi Bệ hạ đừng trốn,

ngoan ngoãn cho ta hôn”

Ngu Chỉ trong lúc ái ân luôn ngoan ngoãn. Chỉ cần Lạc Đình Thời có thể làm y

thoải mái, y liền sẽ nghe theo lời Lạc Đình Thời. Chiếc lưỡi mềm ngoan ngoãn

đứng yên tại chỗ. Khoảnh khắc hai người đầu lưỡi chạm nhau, Lạc Đình Thời

nhanh chóng câu lấy lưỡi Ngu Chỉ, liếm hôn triền miên.

Hôn môi hồi lâu, thẳng hôn đến Ngu Chỉ thở hồng hộc đẩy ra Lạc Đình Thời:

“Được rồi, được rồi. đừng hôn môi nữa”

Ngu Chỉ bị hôn đến thở không nổi, vừa tiếp xúc với luồng khí tươi mới, y tham

lam há miệng hô hấp, ngực phập phồng mãnh liệt. Cảm thấy ngực khó

chịu, Ngu Chỉ nhíu mày, giơ tay vỗ nhẹ ngực mình.

Lạc Đình Thời thấy thế, vội vàng nhận lấy tay y, đè lên ngực y, giúp y thuận

khí. Một tay xoa xoa khuôn mặt mềm ấm của Ngu Chỉ, nhẹ giọng hỏi hắn: “Tiểu

Ngư muốn trẫm làm gì tiếp theo?”

Thở dốc hồi lâu, Ngu Chỉ cuối cùng cũng hơi chút dịu lại, nâng đôi mắt bọc

một tầng hơi nước nhìn về phía Lạc Đình Thời: “Ngươi muốn làm gì thì làm, vì

sao cứ phải hỏi trẫm?”

Cổ họng Lạc Đình Thời cuộn lên, giọng khàn khàn: “Bệ hạ, ta muốn”

“Trẫm cho phép” Ngu Chỉ gương mặt ửng đỏ.

dich/chuong-31-phu-the-an-aihtml]

Thuận lý thành chương, nước chảy thành sông.

Lần này không ai quấy rầy, khi cách mấy tháng, họ rốt cuộc lại một lần nữa

làm phu thê.

Sau ái ân.

Mây tan mưa tạnh, Lạc Đình Thời khẽ hôn vai Ngu Chỉ, thấp giọng hỏi y: “Có

chỗ nào không khỏe không?”

Ngu Chỉ cố gắng lắc đầu.

Lần này Lạc Đình Thời khác hẳn với dĩ vãng, không hề đấu đá lung tung, động

tác cực kỳ ôn nhu. Chỉ là. Ngu Chỉ nhớ tới phản ứng của mình vừa rồi, chỉ cảm

thấy vô cùng mất mặt.

Lạc Đình Thời tên hỗn xược kia nhân lúc y tâm thần mê loạn, lừa y gọi hắn là

“Phu quân”.

Y mơ mơ màng màng liền gọi theo.

Đáng giận đến cực điểm!

Ngu Chỉ càng nghĩ càng sinh khí, nâng cánh tay rã rời vô lực tát Lạc Đình Thời

một cái.

Kích thích quá mức vừa rồi, Ngu Chỉ giờ phút này không còn nửa phần sức lực,

bàn tay vỗ vào mặt Lạc Đình Thời mềm như bông, dường như là đang vuốt ve

hắn vậy.

Lạc Đình Thời nắm lấy tay Ngu Chỉ hôn hôn, cười nhẹ: “Đừng tự đánh đau, ta

tự mình đánh”

Dứt lời, Lạc Đình Thời giơ tay tự tát mình một cái.

Tiếng tát thanh thúy chui vào tai Ngu Chỉ. Ngu Chỉ trừng mắt nhìn Lạc Đình

Thời một cái: “Vừa rồi ngươi ta có chút quá mức, đứa bé còn đá trẫm, lần sau

chớ nên kích thích như thế”

Lần sau?

Lạc Đình Thời vui mừng khôn xiết, hắn còn tưởng rằng Ngu Chỉ chỉ tính cùng

hắn làm một lần này.

Hắn cười ngâm ngâm ôm lấy Ngu Chỉ, thấp giọng nói: “Đều nghe em”

“Hừ!” Ngu Chỉ không muốn để ý đến hắn nữa, nhắm mắt ngủ.

“Bệ hạ, đêm qua em ngủ ngon không?” Lạc Đình Thời thở dài một hơi: “Hai

ngày này trẫm ở Đăng Châu, tâm lại đặt ở chỗ em, luôn suy nghĩ em có ngủ

được không, đứa bé có quấy phá không, còn có. em có nhớ trẫm không?”

Ngu Chỉ lập tức phản bác: “Ai nhớ ngươi! Ngươi không ở trẫm mừng được

thanh nhàn, nếu không phải hài tử cần ngươi, trẫm mới không để ngươi lưu lại

bên cạnh trẫm”

Lạc Đình Thời: “Phải không? Vậy trẫm còn phải càng thêm chăm chỉ, làm Tiểu

Ngư nhanh chóng yêu trẫm”

“Nằm mơ”

Hai người câu được câu không trò chuyện. Một tiếng động rất nhỏ bỗng nhiên

xuyên qua mưa đêm, lọt vào tai Ngu Chỉ. Ngu Chỉ sắc mặt khẽ biến, nhìn thẳng

ra gian ngoài.

Có người. Hơn nữa là người lạ, không chỉ một.

Ngu Chỉ quay đầu nhìn về phía Lạc Đình Thời, hai người liếc nhau. Lạc Đình

Thời sắc mặt nghiêm nghị, cúi đầu thì thầm với y: “Em ở yên trong phòng đừng

đi ra, ta đi đối phó bọn họ”

Lạc Đình Thời tùy tay khoác một kiện xiêm y, chân tay nhẹ nhàng xuống

giường, đang định rời khỏi phòng trong, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói

nhỏ bé của người nọ.

“Cẩn thận”

Lạc Đình Thời khóe môi cong lên cười cười.

Cùng lúc đó, trong phòng vang lên một trận tiếng lục lọi, ngay sau đó, tiếng đối

thoại vụn vặt truyền vào tai hai người.

Hoa Hải Đường

“Sao lại không có gì cả?”

“Gia đình này khẳng định có tiền, mấy ngày trước đây cư nhiên dùng ngàn

vàng đi mua mấy cái điểm tâm. Các ngươi cẩn thận tìm xem, ta đi bên trong

nhìn xem”

Ngu Chỉ hiểu rõ.

Hành động tỏ vẻ giàu có của Lạc Đình Thời đêm đó đã bị theo dõi, hắn làm

rùm beng như vậy.

Kẻ trộm đang nói xông vào phòng trong, vừa hay đụng phải Lạc Đình Thời. Kẻ

trộm không có phòng bị, hai tay Lạc Đình Thời hóa thành móng vuốt níu lấy hai

tay kẻ trộm, ngay lập tức bẻ gãy cánh tay hắn.

“A…” Tiếng hét thảm chợt đâm thủng màn đêm.

“Nhị ca?” Mấy tên bên ngoài nghe thấy động tĩnh trong phòng, lần lượt chạy

đến phòng trong. Kẻ trộm lúc nãy tiến vào đang nằm dưới đất kêu la, mấy tên

thấy thế, gầm lên một tiếng: “Dám đả thương Nhị ca ta, trả thù cho Nhị ca!”

Mấy tên cùng nhào lên đối chiến với Lạc Đình Thời. Công phu của mấy tên

trộm này không yếu, họ so chiêu, ngươi tới ta đi, Lạc Đình Thời thế mà không

thể lập tức chế phục bọn họ.

Tiếng quyền đến thịt rót vào tai Ngu Chỉ.

Ngu Chỉ nín thở, lặng lẽ thu mình vào bóng tối trên giường, nhặt lấy chiếc trung

y trên giường vội vàng mặc lên người.

Giờ phút này y vẫn còn trần truồng, vạn nhất xảy ra ngoài ý muốn, vậy thì

không xong.

Bất quá, đối với Lạc Đình Thời hắn không quá mức lo lắng. Cho dù Lạc Đình

Thời không có công phu, với thân thủ của hắn đối phó mấy tên trộm này vẫn

dư dả.

Nghĩ đến đây, một tia linh quang lóe lên trong đầu Ngu Chỉ, chợt thấy không

đúng.

Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lạc Đình Thời đang giao thủ với bọn trộm.

Lạc Đình Thời ra tay lưu loát, nhanh như chớp, căn bản không thấy rõ chiêu

thức. Kẻ trộm bổ một chưởng thẳng vào ngực hắn, hắn bước chân nhẹ

nhàng, dễ như trở bàn tay tránh né đối phương, tay trái bỗng nhiên chế trụ kẻ

trộm bẻ gãy lực.

Không thích hợp.

Ngu Chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Đình Thời, quan sát mọi động tác của

hắn.

Quá mức chuyên chú, Ngu Chỉ không lưu ý động tĩnh xung quanh. Không biết

từ lúc nào, một tên trộm thế mà đã lén lút đến mép giường, nhân lúc hắn

không chú ý đột nhiên nhào về phía y.

“Dám chạm vào y, tìm chết!”

Mắt Ngu Chỉ hoa lên, một giọng nói lạnh lẽo vô cùng đột nhiên bay đến bên

tai. Hắn quay đầu, vừa lúc thấy kẻ trộm kia bị Lạc Đình Thời vặn gãy cổ.

Kẻ trộm chậm rãi ngã xuống đất, lộ ra Lạc Đình Thời phía sau.

Những tên trộm khác đều đã bị Lạc Đình Thời hàng phục. Lạc Đình Thời cúi

người, nắm lấy hai tay Ngu Chỉ nôn nóng đánh giá hắn từ trên xuống dưới:

“Tiểu Ngư, em có khỏe không? Có bị dọa không?”

“Lạc Đình Thời” Ngu Chỉ nâng đôi mắt lên, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm

bóng đen cao lớn trước mắt.

“Công phu của ngươi vẫn còn, đúng không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.