Trẫm Mang Thai Con Của Hoàng Đế Nước Địch

Chương 40: Đoàn tụ



Sẵn sàng

“Phụ Quân, Lạc Đình Thời lại cầu hôn con”

Ngu Chỉ ghé vào bên cạnh nôi, duỗi ngón tay chấm chấm trán của chú mèo

con. Chú mèo cảnh giác nâng cái đầu nhỏ lên, vươn hai chiếc móng thịt nhỏ đi

với lấy ngón tay trong không trung.

Diệp Khương nhìn về phía Ngu Chỉ đang chơi đùa cùng hai đứa bé, hỏi y: “Con

nghĩ thế nào?”

“Con” Ngu Chỉ ngây người một lát, bị muội muội ôm lấy đầu ngón tay, y buồn

rầu thở dài một hơi: “Con không biết”

Diệp Khương không chút lưu tình vạch trần y: “Con biết, trong lòng con đã có

đáp án”

Đáp án trong lòng.

Ngu Chỉ trầm mặc cúi đầu.

Ngón tay truyền đến từng trận ẩm ướt, chú mèo nhỏ đang hưng phấn liếm

ngón trỏ của y. Liếm liếm, nó mở cái miệng nhỏ nuốt chửng đầu ngón tay Ngu

Chỉ vào, hai chiếc răng nanh nhỏ vừa mới mọc ra cắn vào đầu ngón tay y.

Sau khi Lạc Đình Thời rời đi, nỗi nhớ ngày càng tăng trong lòng rõ ràng nói cho

y biết…

Y thích Lạc Đình Thời, y muốn Lạc Đình Thời vẫn luôn bầu bạn cùng y.

Xét cả tình lẫn lý, y đều nên cùng Lạc Đình Thời thành hôn.

Lạc Đình Thời đã hồi âm đề nghị, đợi sau khi bọn họ thành thân tuyên cáo

thiên hạ, sau đó mới đề xuất việc hợp nhất hai nước với triều thần, đến lúc đó

sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Y cũng nghĩ như vậy.

Cũng không biết vì sao, thấy câu nói cuối cùng trong thư kia, trong lòng y bỗng

nhiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.

“Tiểu Ngư, ngươi em nguyện ý cùng Trẫm thành hôn không?”

Thật sự muốn cùng y thành thân sao?

Ngu Chỉ dao động không yên, ngẩng đầu hướng Diệp Khương thỉnh giáo: “Con

muốn cùng hắn thành hôn, nhưng con sợ”

Diệp Khương cười nói: “Bình thường thôi, rất nhiều người đều có hội chứng sợ

hãi trước hôn nhân, không cần vội, con nghĩ kỹ rồi hãy đáp lời hắn”

“Con biết rồi”

Ngu Chỉ nâng ngón tay lên, câu lấy một chú mèo nhỏ.

Chú mèo nhỏ đang hưng phấn cắn ngón tay trong miệng, thân mình chợt lơ

lửng, nó hoảng sợ vẫy vùng hai cái trong không trung, bốn chiếc móng vuốt

cùng nhau ôm lấy bàn tay Ngu Chỉ co ro thành một cục.

“Meo ~”

Tiếng kêu sữa non vang lên, lòng Ngu Chỉ mềm nhũn, nhéo cổ muội muội thả

nó xuống, thấp giọng hỏi nó: “Có muốn gặp người cha khác của con không?”

Chú mèo nhỏ không nghe hiểu, mở to đôi mắt tròn xoe, “meo” một tiếng.

Ngu Chỉ: “Con muốn gặp hắn. Được, ta sẽ đi hồi âm cho hắn”

Chú mèo nhỏ nghiêng nghiêng đầu: “Meo ~”

Một tháng rưỡi sau, đoàn người Ngu Chỉ khởi hành về kinh.

Ở Cổ Việt đã lâu, hiện giờ thân thể Ngu Chỉ đã rất tốt, là lúc phải trở về kinh.

Đúng vào cuối đông, gió tuyết dần ngừng.

Dọc đường đi không gặp phải tuyết lớn phong tỏa đường xá, bất quá có một số

đoạn đường vẫn còn đóng băng, không dễ đi.

Đi mãi đi mãi, băng tan, sông mở. Bầu trời xám trắng có thêm vài phần xanh

trong, cành cây hiu quạnh ló ra chồi non xanh biếc. Đến kinh sư, đã là liễu

xanh bao phủ sương khói, muôn tía nghìn hồng tranh nhau khoe sắc.

Từ đông đi đến xuân, cuối cùng cũng trở về kinh.

Đủ loại quan lại cung nghênh thánh giá ở cổng thành. Ngu Chỉ bước xuống xe

ngựa, ánh mắt lướt qua các triều thần quỳ đầy đất, cười nói: “Các khanh mau

mau đứng lên”

Y nâng đỡ Lý tướng đang ở vị trí gần nhất, Lý Ngọc Bồng như trút được gánh

nặng: “Bệ hạ, cuối cùng ngài cũng đã trở về, có một chuyện thần cần bẩm báo

với Bệ hạ”

Ngu Chỉ thu lại nụ cười: “Chuyện gì?”

Lý Ngọc Bồng thấp giọng nói: “Hai ngày trước, sứ đoàn Thịnh Quốc đến kinh,

bọn họ đến quá đột ngột, chưa y lễ đệ trình công văn, chưa qua sự đồng ý của

Du Quốc ta liền tự tiện đến, điều này không hợp lễ chế. Thần đã sai người giữ

họ lại ở Tứ Phương Quán”

Lòng Ngu Chỉ khẽ động: “Người dẫn đầu là ai?”

Lý Ngọc Bồng ghé sát lại hơn một chút, dùng giọng chỉ hai người mới có thể

nghe được nói: “Hoàng đế Thịnh Quốc”

Ngu Chỉ cố gắng nén ý cười nơi khóe miệng: “Trẫm lập tức đi Tứ Phương

Quán”

Thúc ngựa chạy nhanh, mười lăm phút sau, Ngu Chỉ đến cửa Tứ Phương Quán.

“Người tới là ai! Lý tướng có lệnh, chưa qua cho phép bất cứ ai không được đi

vào” Thủ vệ ở cửa sắc mặt nghiêm nghị.

Ngu Chỉ vội vàng lục tìm tín vật thân phận trong lòng, sờ soạng mãi lại không

sờ thấy.

Sợ là lạc trên xe, quả nhiên càng nóng vội thì càng dễ loạn.

Ngu Chỉ áp xuống cảm xúc nôn nóng trong lòng, nói với thủ vệ: “Đi gọi Quán

Sự ra đây”

Hai thủ vệ nhìn nhau, người vóc dáng thấp hơn bên trái trên dưới đánh giá

Ngu Chỉ, thấy đối phương tuy tuổi không lớn nhưng khí độ phi phàm, dáng

người mảnh dẻ như liễu xuân, thần thái anh tuấn.

Nơi kinh đô này đâu đâu cũng là quý nhân, e rằng thiếu niên này cũng là nhân

vật lớn, hắn vội vàng khom người nói: “Tiểu nhân đi ngay đây”

“Phanh…”

Quán Sự Tứ Phương Quán nghe thấy lời miêu tả về người trong miệng thủ vệ,

lập tức đứng dậy. Chiếc ghế bành dưới tòa cọ qua mặt đá xanh đâm mạnh

vào vách tường phía sau, phát ra tiếng vang chói tai.

Hắn vội vàng chỉnh lại y quan, bước nhanh ra cửa, trên đường liên tục dò hỏi:

“Các ngươi có từng làm việc vô lễ với ngài ấy không?”

Thủ vệ thấy bộ dạng nghiêm nghị đón tiếp của Quán Sự, trong lòng kinh hãi,

vội nói: “Vẫn chưa”

Hai người nhanh chóng chạy đến cửa, vị thiếu niên hoàng đế dáng người đĩnh

bạt lọt vào mắt Quán Sự. Quán Sự chạy nhanh vài bước đón tới trước, vội la

lên: “Thần không biết”

Giọng nói ôn nhuận của Hoàng đế vang lên, xen lẫn sự nóng nảy gần như

không thể phát hiện: “Không cần nói nhiều, dẫn ta đi gặp hắn”

Quán Sự vội vàng khom người dẫn đường: “‘Mời ngài”

Ngu Chỉ vốn tưởng rằng chờ đợi một lát, sẽ làm lòng mình tĩnh lại, không còn

bức thiết muốn gặp hắn như vậy nữa.

dich/chuong-40-doan-tuhtml]

Không ngờ, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi y liền bị nỗi nhớ bao phủ, hận không

thể mọc cánh đi gặp Lạc Đình Thời.

Thật là kỳ quái, lần cuối cùng nhìn thấy Lạc Đình Thời, y rõ ràng còn có vài

phần chán ghét người nọ, muốn cho hắn rời xa mình một chút.

Thế nhưng bốn tháng không gặp, hắn y với Lạc Đình Thời lại chỉ còn lại sự

tưởng niệm.

Nhớ hắn.

Thật nhớ hắn.

Ngu Chỉ đi theo Quán Sự đến trước một căn phòng ở hậu viện rồi dừng lại.

Quán Sự gõ cửa phòng.

Tiếng bước chân quen thuộc tới gần, Ngu Chỉ đột nhiên sinh ra vài phần ý vị

của tâm trạng gần nhà hóa sợ hãi, dùng mắt quét từ trên xuống dưới bản thân

một lần, tin rằng mình không có gì bất ổn, lúc này y mới ngẩng đầu.

Vừa lúc, người trong phòng mở cửa gỗ ra.

Cách nửa cánh cửa, tầm mắt hai người chạm nhau trong không trung.

Trong phút chốc, toàn bộ thế gian tĩnh lại, phảng phất chỉ còn lại hai người

bọn họ.

Ngọn lửa hừng hực bốc lên, đốt đứt lý trí Ngu Chỉ, y không kìm lòng được xông

vào trong phòng, nhào vào lòng người nọ.

Quán Sự nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt không dám tin dừng lại trên hai

người đang ôm nhau thật chặt, ngây tại chỗ.

Hoàng đế Thịnh Quốc trong tầm mắt bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi lạnh

lùng liếc nhìn hắn.

Quán Sự bỗng nhiên kinh hãi, vội vàng đóng cửa phòng lại cho hai người.

Ngu Chỉ chôn trong ngực nam nhân, buồn bã nói: “Lạc Đình Thời, sao chàng

đột nhiên tới Du Quốc, cũng không nói trước với Trẫm một tiếng?”

“Ta muốn cho em một kinh hỉ”

Nam nhân cười trả lời, khi nói chuyện mang theo chấn động theo lồng ngực

chấn vào tai Ngu Chỉ. Ngu Chỉ chỉ cảm thấy tai trái một trận ngứa ngáy, trái

tim đập càng thêm kịch liệt.

Ngu Chỉ vỗ vỗ ngực, ngẩng đầu trừng mắt nam nhân: “Thân là vua một nước

lại tự ý vào nước khác, chàng cũng biết hành động này sẽ bị coi là khiêu khích

uy hiếp, chàng sẽ không sợ họ giếc chàng sao”

Lạc Đình Thời cười nói: “Ta đã đoán chắc ngày, biết em sẽ hồi kinh vào mấy

ngày này. Có Bệ hạ che chở, ai dám động trẫm?”

Ngu Chỉ hừ nhẹ một tiếng, chấm chấm vào ngực nam nhân: “Không cho phép

lại tự ý hành động”

“Ta nhớ em” Lời nói thẳng thắn của nam nhân xông vào tai Ngu Chỉ. Cặp mắt

hẹp dài trước mắt tràn đầy tình yêu, lông mi quạ Ngu Chỉ run rẩy.

“Bốn tháng này ta sống một ngày dài như một năm, ngày ngày đều nghĩ đên

em. Em thì sao? Có nhớ trẫm không?”

Ngu Chỉ rũ mắt: “Trong thư chẳng phải đã viết rồi sao”

Lạc Đình Thời xoa má Ngu Chỉ, lòng bàn tay có vết chai mỏng trượt dọc theo

gáy xuống, nhẹ nhàng nâng cằm y lên: “Ta muốn tận tai nghe em nói”

Ngu Chỉ trầm mặc rất lâu, lâu đến mức ánh mắt dừng trên người y càng thêm

nóng rực dính chặt. Y nhắm mắt lại, lòng quyết tâm, giương giọng nói.

“Trẫm ngày đêm tơ tưởng, trong mộng đều là chàng, chàng vừa lòng chưa?”

Một trận tiếng cười thấp vang lên. Dưới ánh mắt nóng bỏng kia, tiếng cười tựa

hồ cũng dính vài phần ý thiêu đốt, liêu lên quấn lấy tai y, hun nóng vành tai

Ngu Chỉ đỏ rực.

Y đột nhiên nhảy lên người nam nhân, tứ chi gắt gao trói chặt đối phương, thấp

giọng nói: “Lên giường”

Ánh mắt Lạc Đình Thời tối sầm lại, nghe lệnh hướng giường bước vào.

Trong lúc đi lại, hắn cân nhắc người trong lòng, tiếc nuối nói: “Nhẹ quá, thịt

trên người cũng ít đi”

Ngu Chỉ ghé vào vai hắn, nói: “Hài tử sinh rồi, tự nhiên không còn thịt”

Lạc Đình Thời giọng nói nặng nề: “Đáng tiếc mấy tháng này ta không ở bên

cạnh em, không thể tự tay chăm sóc em”

Ngu Chỉ nghiêng đầu, hôn một cái bên mặt hắn: “Không sao, chúng ta còn có

ngày sau”

Lời vừa dứt, Ngu Chỉ chợt thấy trước mắt tối sầm. Y bị người dùng lực ấn ở trên

giường, cơ thể cường tráng của nam nhân theo đó bao phủ lên.

Môi răng giao triền, sự tình nhiệt đã lâu nháy mắt ào ạt xông lên.

Trái tim Ngu Chỉ trống rỗng đã lâu cuối cùng cũng được lấp đầy, câu lấy cổ Lạc

Đình Thời đón lên, chủ động quấn lấy lưỡi đối phương.

Người đàn ông khựng lại một thoáng, trong phút chốc, hôn càng thêm hung

ác.

Nhiệt ý trong trướng dần dần lên cao.

Quấn quýt hôn hồi lâu, Ngu Chỉ có chút thở không nổi, nhưng hắn luyến tiếc lui

ra ngoài. Bỗng nhiên, một luồng hơi thở truyền vào trong miệng, sự khó chịu

trong ngực Ngu Chỉ bị xua tan đi chút ít.

Là Lạc Đình Thời đang độ khí cho y.

Ngu Chỉ cong mày, càng ôm chặt nam nhân trên người.

Hai người lại phục hồi và hôn nhau hồi lâu, rồi mới lưu luyến không rời tách ra.

Lạc Đình Thời nâng ngón tay phác họa khuôn mặt Ngu Chỉ, nhẹ giọng hỏi y:

“Bọn nhỏ đâu rồi?”

Ngu Chỉ dựa vào ngực hắn, lười biếng trả lời: “Ở chỗ Phụ Hoàng, Phụ Quân”

Lạc Đình Thời: “Ta có thể gặp bọn chúng không?”

Ngu Chỉ do dự.

Hoa Hải Đường

Sau khi sinh ra nửa năm, tộc nhân của bọn họ mới có thể hóa thành hình

người. Hai đứa bé mới bốn tháng, vẫn còn là bộ dạng mèo con.

Y có thể tin tưởng Lạc Đình Thời sao?

“Em đang lo lắng ta thấy nguyên hình của bọn chúng đúng không?” Giọng nói

hơi khàn của nam nhân truyền vào tai Ngu Chỉ.

Mắt Ngu Chỉ kinh hãi: “Chàng biết từ khi nào?”

Lạc Đình Thời cười nói: “Trước đây ta chỉ là suy đoán, hiện giờ mới thật sự xác

nhận”

Ngu Chỉ giận dỗi liếc hắn một cái: “To gan! Đồ hỗn trướng!”

Lạc Đình Thời vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của người trong lòng, môi

mỏng từ chiếc cổ thon dài lướt đến bên tai Ngu Chỉ, dụ dỗ nói.

“Mèo con của Trẫm, có thể hóa thành nguyên hình cho Trẫm xem một chút

được không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.