Trẫm Mang Thai Con Của Hoàng Đế Nước Địch

Chương 42: Lại phát tì/nh tiếp



Sẵn sàng

Mùng bốn tháng tư, đại cát, nghi gả cưới.

Từ khi Tư Thiên Giám tính được ngày hoàng đạo chỉ còn lại một tháng, toàn bộ

hoàng cung trên dưới đều trở nên bận rộn.

Lạc Đình Thời gửi thiệp mời cho trọng thần Thịnh Quốc, mời họ đến Du Quốc

chứng kiến hắn và Ngu Chỉ đại hôn.

“Chỉ còn hơn một tháng nữa, bọn họ có thể tới được không?” Ngu Chỉ hỏi.

Lạc Đình Thời híp híp mắt: “Trẫm tự mình hạ thiệp mời, bọn họ tự nhiên phải

ngày đêm không nghỉ đến cho trẫm, nếu không trẫm quyết không tha thứ”

Ngu Chỉ chỉ chỉ Lạc Đình Thời, lời nói thấm thía: “Chàng có biết không, triều

thần Thịnh Quốc ngầm đều gọi chàng là bạo quân, chàng nên sửa chữa đạo trị

quốc của mình, ta không muốn sử sách đời sau cũng xưng hô chàng như thế”

“Tiểu Ngư đây là đang quan tâm trẫm?” Lạc Đình Thời cười thấp, ngón tay câu

lấy đai ngọc bên hông Ngu Chỉ, kéo một cái, người trước mắt kinh hô một tiếng

ngã ngồi vào lòng hắn.

Ngu Chỉ vội vàng giơ tay ôm lấy Lạc Đình Thời ổn định thân hình, không vui

trừng Lạc Đình Thời một cái: “Chàng là nam nhân của trẫm, trẫm tự nhiên

không muốn xem chàng mang tiếng xấu”

Lạc Đình Thời hai hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm siết chặt lấy Ngu

Chỉ, nhẹ giọng mở miệng: “Lặp lại lần nữa”

Ngu Chỉ biết Lạc Đình Thời muốn y nói gì, y ngước mắt nhìn chằm chằm người

trước mắt, nghiêm túc lặp lại một lần: “Chàng là nam nhân của trẫm”

Bàn tay lớn ấn ở bên hông y bỗng nhiên dùng lực, Ngu Chỉ bị gắt gao giữ chặt

trong lòng Lạc Đình Thời, bên tai truyền đến giọng nói nóng bỏng như nghẹn

lại từ cổ họng: “Tiểu Ngư, ta yêu em”

Lực đạo người đàn ông quá lớn, eo Ngu Chỉ sinh ra cảm giác đau âm ỉ. Y cảm

nhận được cảm xúc kích động khó nén của đối phương, than nhẹ một tiếng,

đáp lại đối phương: “Lạc Đình Thời, ta cũng yêu chàng”

Ngoài cảnh trong mơ, đây là lần đầu tiên Lạc Đình Thời nghe Ngu Chỉ nói yêu.

Một đôi mắt đen nhánh chợt tràn ngập vô số sương mù dày đặc, lửa giận trong

lòng hắn bị dập tắt không còn sót lại một mảnh. Chỉ còn lại dòng nước ấm

không đếm xuể kích động trong ngực. Hắn tay trái luồn qua chân cong Ngu

Chỉ, bế ngang Ngu Chỉ lên, bước nhanh đi về phía giường.

Màn lụa rủ xuống, áo ngủ màu vàng sáng lặng yên tuột xuống.

Một đôi bàn tay lớn giữ chặt lấy chiếc cổ thon dài tinh tế của Ngu Chỉ, môi

mỏng dọc theo cằm chậm rãi lăn xuống, hôn đến chỗ yết hầu nhô ra. Hắn nhẹ

nhàng há miệng, ngậm lấy chỗ nhô ra kia mút mút, ngay sau đó duỗi lưỡi vòng

quanh chỗ nhô ra đảo quanh.

Yết hầu dưới môi run rẩy dữ dội, không ngừng lên xuống hoạt động, phảng

phất một chú chim sẻ bị hắn khóa chặt, giãy giụa nhưng tìm không thấy lối

thoát.

Lạc Đình Thời liếm hôn cổ họng người trong lòng, nâng mí mắt mỏng liếc

nhìn đối phương.

Mỹ nhân đầy mặt đỏ bừng, một đôi mắt tròn ngậm nước mắt, há miệng thở

dốc từng hơi nhỏ.

Lạc Đình Thời nâng ngón tay vén mái tóc đen rủ bên mặt Ngu Chỉ, hạ giọng hỏi

y: “Bệ hạ, trẫm chỉ là hôn hôn cổ họng em, sao em lại phản ứng như vậy, giống

như là bị trẫm”

Ngu Chỉ ngước mắt trừng hắn.

Chỉ là cặp mắt tròn rưng rưng nước kia còn chứa đầy tình ý kéo dài, trừng

người không hề có uy thế.

“Cổ họng trẫm so với chỗ khác càng mẫn cảm, chàng không được hôn nữa”

Lạc Đình Thời khẽ cười một tiếng, giọng nói chứa tình dục nồng nàn bao

trùm lấy: “Vậy muốn hôn nơi nào đây?”

Giọng khàn khàn trói buộc Ngu Chỉ trong lòng, Ngu Chỉ dường như trúng phải

tình độc của hắn, ma xui quỷ khiến, đầu ngón tay lướt qua xương quai xanh chỉ

thẳng xuống phía dưới.

Ánh mắt Lạc Đình Thời tức thì tối sầm lại, giọng nói chứa đựng sự nguy hiểm

sâu thẳm: “Bệ hạ, đây chính là em nói”

“Không” Chờ Ngu Chỉ phản ứng lại thì đã không còn kịp nữa.

Hoa Hải Đường

Y đã rơi vào trong miệng sói.

..

“Lạc Đình Thời” Giọng nói mang theo thút thít vang lên.

Nam nhân lập tức dừng lại mọi động tác, khẩn trương nói: “Tiểu Ngư sao vậy?”

“Vốn không muốn cùng chàng làm trước đại hôn, nhưng mà” Người trong

lòng ôm lấy eo Lạc Đình Thời, dán sát lại, dùng cái đầu lông xù nhẹ nhàng cọ

cổ hắn, giọng nói ấm áp mềm mại mang theo vài phần ủy khuất: “Trẫm động

dục”

Ngu Chỉ khó chịu cực kỳ. Ngọn lửa trong cơ thể hắn hừng hực kích động, trong

khoảnh khắc, y phảng phất biến thành một lò luyện lớn, mọi chỗ trên cơ thể

đều bị lửa cháy bỏng hòa tan, chỉ còn lại sự khao khát. Lửa dữ không giới hạn

thiêu đốt y, chỉ có tới gần Lạc Đình Thời y mới có thể cảm nhận được chút lạnh

lẽo nhè nhẹ, kinh lạc bị bỏng rát cũng có thể được tẩm bổ một lát.

Ngu Chỉ gương mặt dán sát vào Lạc Đình Thời, không ngừng cọ loạn trong

lòng hắn, hấp thu sự lạnh lẽo mong manh.

Bộ dạng khó chịu của người trước mắt rơi vào mắt Lạc Đình Thời, tim hắn

giống bị kim châm sinh ra cơn đau quen thuộc. Lạc Đình Thời đè lại vai Ngu

Chỉ, thương tiếc hôn lên môi y.

“Đừng vội, ta đây liền giúp em, đừng lộn xộn”

“Ân” Trong cổ họng Ngu Chỉ tràn ra một tiếng hừ nhẹ mềm mại, ngoan ngoãn

ôm cổ Lạc Đình Thời không còn lộn xộn nữa.

Cánh tay đáp ở cổ Lạc Đình Thời nóng bỏng vô cùng. Lạc Đình Thời chậm rãi

dịch cánh tay phải kia đi, nắm lấy bàn tay trắng nõn thon dài của Ngu Chỉ, môi

mỏng ngậm lấy đầu ngón tay tròn trịa, nhẹ nhàng ngậm vào miệng.

Một trận ngứa tê dại từ đầu ngón tay Ngu Chỉ ập lên trong lòng.

“Ô” Ngu Chỉ mở đôi mắt ngập nước, khó hiểu nhìn Lạc Đình Thời.

Y không rõ, Lạc Đình Thời vì sao không trực tiếp làm cho y.

“Yên tâm mà giao bản thân cho ta” Giọng nói nam nhân trầm ổn đáng tin cậy.

Ngu Chỉ mở to đôi mắt mèo nhỏ mượt mà, thuận theo nâng cánh tay lên để tạo

điều kiện cho hắn hành động.

Đôi môi ôn nhu mà sắc bén kia dọc theo bên trong cánh tay hắn hôn một

đường đến vai, nam nhân thở dài âm thanh lơ lửng bên tai y: “Ngoan lắm”

Bị Lạc Đình Thời hôn, hỏa khí trong cơ thể Ngu Chỉ yếu bớt chút.

Y cong đôi mắt lăn vào lòng Lạc Đình Thời, ngẩng đầu lên, cười khanh khách

mở miệng: “Phụ Quân nói, ta là chú mèo nhỏ ngoan nhất ông ấy từng gặp đó”

Trong giọng nói ẩn ẩn mang theo vài phần tự hào.

Lạc Đình Thời không khỏi bật cười: “Chú mèo nhỏ ngoan như vậy nên bị trẫm

hôn chết”

Ngu Chỉ nghiêng nghiêng đầu, chậm rãi mở miệng: “Chàng lúc trước không

phải nói, nên bị chàng”

Hai chữ kia nói lại nhẹ lại nhanh, đầu lưỡi vừa lăn liền không còn.

Ánh mắt Lạc Đình Thời nháy mắt trầm xuống, cảm xúc đen tối không rõ cuộn

trào trong đáy mắt. Bàn tay lớn phủ một tầng vết chai mỏng ở chỗ eo thon

người trong lòng rục rịch: “Em nói cái gì?”

dich/chuong-42-lai-phat-tinh-tiephtml]

“Chưa nói gì!” Ngu Chỉ nhanh chóng túm lấy chăn mỏng bên cạnh, thẹn thùng

che kín mặt mình, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn.

Sự thẹn thùng trong mắt hàm chứa hơi nước, đuôi mắt bị liệt hỏa hun nóng đỏ

lên, dường như mặt thoa phấn làm nhòe trang điểm.

Cổ họng Lạc Đình Thời cuộn lên, sắc tối trong mắt càng thêm đen tối. Bàn tay

lớn phủ một tầng vết chai mỏng không nhẹ không nặng đè đè eo thon trong

lòng: “Bảo bối mèo nhỏ ngoan của trẫm, lặp lại lần nữa”

Eo Ngu Chỉ nháy mắt mềm nhũn.

Y hoãn một lát, ngẩng đầu.

Lạc Đình Thời vẫn dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm y, dường như y

không nói ra sẽ không bỏ qua.

Ngu Chỉ trong lòng ảo não, dời chăn ra ghé vào tai Lạc Đình Thời nhẹ giọng nói

câu gì đó, rồi lại nhanh chóng trốn vào chăn bồi thêm một câu: “Loại lời này là

trước kia chàng nói, chứ không phải trẫm nói”

“Phải không?” Giọng Lạc Đình Thời nhẹ tựa khói bụi: “Vậy trẫm phải thật tốt

thỏa mãn Bệ hạ”

Ngu Chỉ: “Chàng”

Rất nhanh, y liền không còn nói nên lời nữa.

Ngoài điện một mảnh cảnh xuân tươi đẹp, hương hoa trắng nhẹ nhàng lay

động trong gió, tựa từng lớp sóng tuyết.

Diệp Khương kéo cánh tay Ngu Hoành, chậm rãi đi về phía tẩm cung Hoàng

đế.

Hắn ngửa đầu nhìn người bên cạnh: “Đợi hai đứa nhỏ thành hôn, thế cục trong

triều ổn định, chàng còn muốn đi đâu?”

Ngu Hoành cúi đầu xem hắn: “Đi đâu cũng được, chỉ cần có em bầu bạn với

ta”

Diệp Khương thở dài: “Nếu có thể mang chàng đến chỗ chúng ta thì tốt rồi,

chàng sẽ biết thế nào mới là ngày lành chân chính, ở đó còn thoải mái hơn làm

Hoàng đế”

Ngu Hoành nhướng mày, hiển nhiên không tin.

Diệp Khương hứng thú bừng bừng nói: “Nếu thật sự có thể trở về, hy vọng có

thể mang theo Tiểu Ngư cùng phu quân nó, còn có hai đứa bé. Đúng rồi, đừng

chần chừ nữa, bảo bối nháo muốn gặp Ba Ba, mau mau mau!”

Hắn dắt tay Ngu Hoành, vội vàng chạy về phía trước.

Ngu Hoành nhìn người yêu nghĩ gì thì muốn cái đó, đôi mắt mỉm cười, đuổi kịp

bước chân hắn, đi nhanh dưới hiên nhà ngày xuân.

Mười lăm phút sau, hai người đến tẩm cung Hoàng đế.

Diệp Khương đang định đẩy cửa, Ngu Hoành bỗng nhiên nắm lấy tay Diệp

Khương kéo mạnh hắn lại.

Diệp Khương không rõ nguyên do: “Sao vậy?”

Ngu Hoành: “Tiểu Ngư động dục”

“Vậy họ đang” Diệp Khương trừng lớn đôi mắt, ngượng ngùng gãi gãi đầu:

“Chúng ta đừng quấy rầy họ, đi dỗ bọn nhỏ đi”

Hắn bước ra một bước lại không thể đi được nữa, một lực lớn ập đến, hắn đứng

thẳng không vững, nghiêng nghiêng ngả ngả đổ vào lòng người phía sau. Bàn

tay lớn như gọng kìm gắt gao nắm lấy cổ tay hắn. Diệp Khương ngửa đầu xem

hắn: “Chàng”

Đôi mắt nam nhân phía sau sâu thẳm, ánh mắt nhìn hắn kích động dục niệm

hắn vô cùng quen thuộc.

Hỏng rồi!

Hắn sao lại quên mất, kỳ động dục của Ngu Hoành cũng là mấy ngày này.

Gió nổi lên làm màn trướng lay động, hương trầm thủy lượn lờ bay lên.

Một bàn tay trắng nõn vô lực rủ ra ngoài trướng. Màn trướng hơi lay, từ bên

trong thò ra một bàn tay lớn màu da hơi sẫm hơn, bao lấy bàn tay kia kéo vào

trong trướng.

Ngu Chỉ dựa vào ngực trần của Lạc Đình Thời, mặt mày đầy vẻ thỏa mãn.

“Còn khó chịu không?” Lạc Đình Thời nhẹ nhàng xoa eo y.

Ngu Chỉ lắc đầu: “Không khó chịu, rất thoải mái”

Họ đã làm rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên Ngu Chỉ cảm nhận được sự mỹ

diệu của linh nhục hợp nhất.

Hóa ra, hoan ái cùng người mình yêu, là hạnh phúc như thế.

Hắn nâng bàn tay đang đan vào nhau cùng Lạc Đình Thời, dán lên gương mặt

mình, cười mắt cong cong.

Lạc Đình Thời rũ mắt nhìn về phía người trong lòng.

Mày mắt Ngu Chỉ giãn ra, khóe môi mỉm cười, khuôn mặt hồng nhuận tràn đầy

cảm giác hạnh phúc. Ngay cả Lạc Đình Thời cũng cảm nhận được niềm vui

sướng kia.

Bỗng nhiên, Lạc Đình Thời trong lòng dâng lên sự hối hận và sợ hãi. Hắn đã

từng thật sự nghĩ đến việc muốn cầm tù Ngu Chỉ, biến y thành cấm luyến riêng

của mình.

May mắn, may mắn hắn đã không làm như vậy.

Nếu không hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy được một Ngu Chỉ như thế này nữa.

Hô hấp Lạc Đình Thời thô nặng hơn vài phần, ôm chặt Ngu Chỉ. Ngu Chỉ nhạy

bén nhận ra sự bất thường của hắn, ôm lấy cánh tay kiên cố của nam nhân,

xoay người trong lòng hắn.

“Lạc Đình Thời, chàng làm sao vậy?”

Ngu Chỉ mắt hàm lo lắng, giơ tay xoa bên mặt Lạc Đình Thời, lòng bàn tay

mềm mại theo khuôn mặt tuấn tú kia nhẹ nhàng trượt xuống, ôn nhu trấn an

hắn.

Lạc Đình Thời nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhẹ giọng nói cho Ngu Chỉ những gì

mình vừa suy nghĩ.

“Ta còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì cơ” Ngu Chỉ lắc đầu, hai tay nâng lấy

mặt Lạc Đình Thời: “Đừng lo lắng vì chuyện chưa xảy ra. Quân tử bàn việc dựa

trên kết quả, chàng đối xử với ta rất tốt. Nói nữa…”

Ngu Chỉ cười ngậm lấy môi mỏng Lạc Đình Thời, nhẹ nhàng cắn một cái.

“Chàng sở dĩ muốn làm như vậy, cũng chẳng qua là vì quá yêu ta, ta có gì mà

phải sinh khí”

Ánh mắt Lạc Đình Thời chấn động: “Tiểu Ngư”

Ngu Chỉ dính dính mút hôn Lạc Đình Thời.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, chàng yêu ta, ta yêu chàng, là đủ rồi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.