Trẫm Mang Thai Con Của Hoàng Đế Nước Địch

Chương 41: Meo meo ~



Sẵn sàng

Nhưng thấy bạch quang chợt lóe, người trong lòng Lạc Đình Thời khoảnh khắc

biến mất không còn dấu vết, chỉ còn một đống quần áo.

Lạc Đình Thời tấm tắc khen lạ, tò mò nhìn chằm chằm đống quần áo.

Một đôi tai lông xù xù thò ra khỏi xiêm y. Ngay sau đó, một chú mèo trắng nhỏ

đi ra từ đống quần áo, nhẹ nhàng nhảy lên ngực Lạc Đình Thời, ngồi xổm

xuống.

Mèo trắng nhỏ nhìn Lạc Đình Thời từ trên cao, cằm khẽ nâng. Một đôi mắt

màu xanh hồ nước hơi nhạt viết đầy vẻ kiêu căng, ngữ khí đạm nhiên: “Thích

không? Lạc Đình Thời”

Tuy là câu hỏi nghi vấn, nhưng ngữ khí y hiển nhiên sớm đã có câu trả lời.

Lạc Đình Thời yêu chết chú mèo con tự phụ này. Hắn một tay vớt lấy mèo

nhỏ, vùi vào cổ mèo nhỏ mãnh liệt hít một hơi: “Tiểu Ngư, em là chú mèo nhỏ

xinh đẹp nhất trẫm từng thấy”

“Đó là tất nhiên, a… ”

“Meo. nói nhiều họng khô rồi”

Trong cổ họng mèo nhỏ phát ra tiếng rù rù thoải mái. Nam nhân si mê ngửi y,

cái mũi cao thẳng từ cổ mèo nhỏ từng tấc trượt xuống sâu hơn. Bàn tay còn lại

không ngừng vuốt lông cho y, từ sau cổ một đường vuốt ve đến tận đuôi, lặp đi

lặp lại tuần hoàn.

Chóp mũi sắp hoàn toàn lún sâu vào chỗ lõm, mèo nhỏ vỗ một cái vào má Lạc

Đình Thời, thở phì phì: “Lạc Đình Thời chàng biến thái!”

Lạc Đình Thời không chút hoang mang ngẩng đầu, cười thầm nói: “Tiểu Ngư

chẳng phải đã sớm biết rồi sao?”

“Hừ!” Mèo nhỏ trừng hắn một cái: “Buông trẫm ra”

Lạc Đình Thời nghe lời buông mèo nhỏ. Mèo nhỏ ngồi xổm trên ngực Lạc

Đình Thời, đôi mắt xanh hồ nước lặng lẽ quan sát khuôn mặt Lạc Đình Thời.

Nhìn hồi lâu, y nhích người về phía trước, chân trước ôm lấy cổ Lạc Đình Thời,

đầu dán vào bên mặt hắn nhẹ nhàng cọ, thỉnh thoảng còn vươn cái lưỡi nhỏ

liếm hắn một ngụm, cổ họng phát ra tiếng mèo kêu nhỏ.

“Bệ hạ đây là đang làm nũng với trẫm sao?” Lạc Đình Thời cong khóe môi lên,

nhéo nhéo lỗ tai lông xù của mèo nhỏ.

Tai mèo nhỏ khẽ run, tiếng “Meo” trong miệng càng thêm ngọt mềm.

Lạc Đình Thời nhẹ nhàng vuốt ve lưng mèo nhỏ, nói: “Bệ hạ, lần này ta đến,

một là vì gặp em, hai là tiến đến thương nghị hôn sự của em và trẫm. Ta muốn

sớm ngày cùng em thành hôn, càng nhanh càng tốt”

“Chàng lần này tới, tính toán ở Du Quốc bao lâu, khi nào về Thịnh Quốc?” Ngu

Chỉ mở miệng hỏi hắn.

Lạc Đình Thời cười nói: “Lần này tới ta liền không đi nữa, định ra hôn kỳ xong

liền ở lại Du Quốc, đến ngày thì trực tiếp cùng em thành hôn”

Ngu Chỉ ngước mắt xem hắn, khẽ “ừ” một tiếng.

Một người một mèo ôm nhau hồi lâu, Ngu Chỉ ngẩng đầu: “Trẫm nên về cung”

Lạc Đình Thời: “Bệ hạ, có thể cho trẫm ở lại hoàng cung không?”

Ngu Chỉ do dự: “Ta sợ Phụ Hoàng không đồng ý”

Hoa Hải Đường

Lạc Đình Thời ôm mèo nhỏ ngồi dậy, hôn hôn trán y, ôn hòa nói: “Ta đi thuyết

phục ngài ấy”

Ngu Chỉ cười cười, biến hóa thành người.

Hô hấp Lạc Đình Thời đột nhiên trầm xuống, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm

thân thể trần trụi trong lòng, cổ họng nghẹn lại: “Em”

Giây tiếp theo, hắn chợt thấy trước mắt tối sầm.

Ngu Chỉ nâng lòng bàn tay che kín mắt hắn: “Đừng nhìn trẫm”

“Bệ hạ, ta muốn”

“Không được!” Ngu Chỉ chém đinh chặt sắt ngắt lời hắn: “Vừa thấy chàng

liền lăn lên giường, Phụ Hoàng sẽ quở trách ta. Huống hồ, chúng ta hiện giờ

chưa thành hôn, không thể. không thể làm”

Ngu Chỉ nhanh chóng cởi sợi dây cột tóc của mình, che mắt Lạc Đình Thời,

thắt chặt lại.

Y âm thầm kinh hãi.

Khoảnh khắc đôi tay rời đi, y thấy đôi mắt Lạc Đình Thời hơi đỏ lên, đáy mắt

tràn ngập dục niệm tham lam, như là một con dã thú muốn ăn thịt y.

Ngu Chỉ không khỏi lo lắng cho chính mình, nếu họ thật sự lên giường, Lạc

Đình Thời chỉ sợ sẽ dày vò chết y.

Y một bên sầu lo, một bên nhanh chóng thay quần áo xong, kéo sợi dây cột tóc

trên mắt Lạc Đình Thời xuống, chuẩn bị tự mình vấn tóc lại.

Lạc Đình Thời ngăn Ngu Chỉ lại, hơi mỉm cười: “Ta giúp em vấn tóc”

Giờ phút này, trong mắt Lạc Đình Thời đã không còn thấy thú dục lúc nãy, ánh

mắt nhìn Ngu Chỉ ôn nhu lại bình tĩnh, phảng phất khoảnh khắc kia chỉ là ảo

giác của Ngu Chỉ.

Ngu Chỉ đưa dây cột tóc cho hắn.

Hai người đi xuống giường, Ngu Chỉ ngồi trước gương, Lạc Đình Thời ở phía

sau y tỉ mỉ vấn tóc. Thân ảnh hai người chiếu vào trong gương, tựa một đôi

thần tiên quyến lữ.

Ngu Chỉ nhìn hình ảnh trong gương, nhất thời có chút cảm khái.

Không ngờ, vòng đi vòng lại vẫn là Lạc Đình Thời.

Y nói chán ghét Lạc Đình Thời, bất quá là oán mà thôi, oán mình đem sự thật

lòng dâng đến tay Lạc Đình Thời, lại bị đối phương giẫm nát.

Ngày hôm đó, tỉnh lại trong cung Lạc Đình Thời, so với phẫn nộ sợ hãi, y càng

cảm thấy an tâm nhiều hơn.

May mắn, người đó là Lạc Đình Thời.

Là Lạc Đình Thời mà y đã từng thích khi còn nhỏ, không phải người khác.

Y thích Lạc Đình Thời lúc nhỏ, Lạc Đình Thời không thích y. Y cùng Lạc Đình

Thời ngủ một giấc, Lạc Đình Thời liền để ý y?

Lạc Đình Thời không nên là người nông cạn như thế.

Nghe người dưới tay bẩm báo, Ngu Chỉ trong lòng buồn bực. Lạc Đình Thời

càng để ý y, càng hao hết tâm tư đi tìm y, y liền càng không vui.

Sự chân thật của y còn không bằng nhục dục chi hoan sao?

Cho đến khi hai người gặp lại, Lạc Đình Thời nói cho y sự thật.

Biết Lạc Đình Thời là nhận ra y mới hoan ái cùng hắn, chứ không phải hoan ái

xong rồi mới để ý y.

Kỳ thật, y cũng đã tha thứ cho Lạc Đình Thời.

Dây dưa lâu như vậy, cuối cùng Ngu Chỉ cũng nhìn rõ lòng mình.

Y chính là thích Lạc Đình Thời.

Thích từ nhỏ.

dich/chuong-41-meo-meohtml]

“Lạc Đình Thời” Ngu Chỉ gọi người trong gương.

Lạc Đình Thời nhìn phía chiếc gương đào hoa trên bàn, đối diện với người

trong lòng trong gương, mắt lộ ra sự ưu tư. Động tác dưới tay thả nhẹ hơn: “Có

phải ta làm đau em?”

Ngu Chỉ: “Mau lên, chúng ta sớm chút hồi cung, ta muốn nói cho họ…”

Ngu Chỉ ngửa đầu quay lại, mày mắt mỉm cười: “Ta muốn cùng chàng thành

hôn”

Mặt Ngu Hoành trầm như nước.

Ánh mắt lướt qua hai người đang quỳ trước mặt, tầm mắt chợt trầm xuống khi

thấy tay họ lén lút nắm chặt dưới ống tay áo rộng, sắc mặt càng thêm khó coi.

Một ngón tay chọc chọc y: “Con trai con đã lâm vào bể tình, vô pháp tự kiềm

chế”

Ngu Hoành bất đắc dĩ quay đầu, nhìn về phía người yêu mắt hạnh cong cong,

thấp giọng nói: “Em không lo lắng sao? Tiểu Ngư còn đơn thuần hơn em, nó

không phải là đối thủ của Lạc Đình Thời. Huống hồ, nó thật sự yêu tiểu tử kia

sao? Ta xem chưa chắc”

“Này này, ta rất khôn khéo đó nha?” Diệp Khương trừng Ngu Hoành một cái:

“Tiểu Ngư là ta sinh ra, sao ta lại không biết. Nó tuyệt đối là thật lòng thích

Lạc Đình Thời. Còn về việc nó không phải là đối thủ của Lạc Đình Thời, thì có

sao chứ? Dù sao Lạc Đình Thời cũng cam tâm tình nguyện cúi đầu vì Tiểu Ngư,

chàng chẳng phải cũng như vậy sao? Không hiểu chàng vì sao lại nghĩ nhiều

chuyện không đâu như vậy”

Ánh mắt Ngu Hoành hơi trầm xuống: “Ta cùng hắn sao có thể giống nhau?

Không ai có thể vượt qua tình yêu ta dành cho em”

Diệp Khương khóe miệng giật giật: “Ngu Hoành, chàng có xấu hổ không”

..

Lạc Đình Thời lén lút ngoéo tay Ngu Chỉ, liếc nhìn hai người phía trên, Ngu Chỉ

đáp lại ánh mắt bất đắc dĩ.

Không có cách nào, y sớm đã thành thói quen hai vị phụ thân tùy thời tùy chỗ

phô bày ân ái.

Ngu Chỉ ngón út quấn lấy Lạc Đình Thời, nhẹ nhàng lắc lắc, hai mắt cong

thành hai vầng trăng khuyết.

Lạc Đình Thời ngẩn người, bị đôi mắt cười kia làm mê mẩn, gắt gao chế trụ tay

Ngu Chỉ kéo về phía hắn.

Đôi mắt tròn Ngu Chỉ đột nhiên mở to, liếc nhìn phía trên, ý bảo Lạc Đình Thời…

Phụ Hoàng họ còn ở đó, chàng đừng làm càn!

Lạc Đình Thời nhắm mắt lại, vài phút sau lại lần nữa mở ra, ánh mắt đã khôi

phục sự thanh tỉnh. Hắn hướng Ngu Chỉ cười trấn an, ngón cái trên mu bàn tay

Ngu Chỉ nhẹ nhàng đánh vòng.

“Đừng sợ, ta sẽ không làm gì”

Bỗng nhiên, phía trên truyền đến giọng Diệp Khương: “Ta đồng ý hai con thành

hôn, quay đầu ta phân phó Tư Thiên Giám đi chọn ngày lành, hai con đi xuống

đi”

Ngu Chỉ nghe vậy, bỗng dưng cùng Lạc Đình Thời liếc nhau, hai người vui

mừng lễ bái: “Đa tạ Phụ Quân thành toàn”

Ngu Hoành quay đầu, nhìn về phía bóng dáng hai người nắm tay nhau rời khỏi

đại điện, ánh mắt hơi lạnh, mặt mang vẻ bất ngờ: “Trẫm còn chưa đồng ý, em

cứ như vậy thả bọn chúng đi?”

“Con ta, ta còn không thể làm chủ?” Diệp Khương chống nạnh, mày đẹp dựng

ngược: “Tiểu biệt thắng tân hôn, tiểu tình lữ lâu như vậy không gặp, ta cho

chúng xuống thân cận nhau một chút thì đã sao? Thế nào, chàng muốn bắt ta

vấn tội?”

Ngu Hoành vội vàng ôm eo Diệp Khương, dỗ hắn: “Không dám không dám,

đừng giận”

Ánh nắng ấm áp, gió ấm thổi, khắp vườn xuân ý nồng đậm.

Tâm trạng Ngu Chỉ cũng tựa ánh dương ngày xuân tươi đẹp, bước chân nhẹ

nhàng, nắm Lạc Đình Thời đi về phía trước. Đi được một đoạn, hắn quay đầu

lại, hướng Lạc Đình Thời cười.

“Hai đứa bé ở Chiêu Dương điện, ta dẫn chàng đi xem bọn chúng”

Nụ cười của thiếu niên còn rạng rỡ hơn cảnh xuân. Lạc Đình Thời bước nhanh

tiến lên, nhanh chóng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Ngu Chỉ.

Ngu Chỉ hoảng loạn chớp chớp mắt, vội vàng tuần tra bốn phía. Tất cả cung

nhân đều nín thở cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm đường lát đá.

“Giữa chốn đông người, không được tùy tiện hôn trẫm” Ngu Chỉ áp sát Lạc

Đình Thời, giọng nói mang vài phần tức giận.

Lạc Đình Thời giọng nói trầm thấp: “Trong Vân Trọng điện, ta muốn làm như

vậy”

Ngu Chỉ: “Lại muốn cũng không được! Chỉ ở chỗ không người mới được hôn”

Lạc Đình Thời rộng rãi nói: “Thì ra là thế” Hắn quay đầu phân phó cung nhân

xung quanh: “Các ngươi đều lui ra đi, Bệ hạ cùng ta có chuyện quan trọng trao

đổi”

“Vâng” Các cung nhân vội vàng rời đi.

Không lâu sau, chỉ còn lại bọn họ cùng cảnh xuân tươi đẹp khắp vườn.

Lạc Đình Thời ôm eo Ngu Chỉ: “Chỗ này không ai rồi, có thể hôn sao?”

Ngu Chỉ: “”

Y cắn chặt răng, căm giận nói: “Chàng đều sai người đi hết, trẫm còn có thể

nói gì”

“Bệ hạ có thể mở miệng ngăn cản, rốt cuộc em mới là chủ Du Quốc, họ tất

nhiên nghe em hơn, nhưng em không có” Lạc Đình Thời hạ giọng, hơi ấm lướt

qua tai Ngu Chỉ: “Bệ hạ cũng muốn đúng không?”

Ngu Chỉ hừ hừ một tiếng, liếc hướng Lạc Đình Thời: “Cáo già xảo quyệt”

Giọng nói y bị nuốt hết trong nụ hôn.

Chiêu Dương điện.

Trương thái y đang ở trong điện kiểm tra cho hai chú mèo con, chợt nghe thấy

một trận tiếng bước chân vội vã. Ông quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bệ hạ cùng

Lạc Đình Thời nắm tay nhau bước vào.

Ông khom người bẩm báo: “Bệ hạ, tiểu hoàng tử, tiểu công chúa vô cùng

cường tráng, hai ngày nay thân mình lại nặng hơn rất nhiều, e rằng không còn

xa ngày hóa hình”

Ngu Chỉ cười nhạt nói: “Làm phiền Trương thái y đi phân phó người chuẩn bị

dược thiện, nơi này có chúng ta”

Trương thái y tự giác lui ra.

“Đi xem bọn nhỏ đi” Ngu Chỉ nói với Lạc Đình Thời.

Hô hấp Lạc Đình Thời hơi ngừng lại, từng bước một đi đến mép nôi. Hai chú

mèo trắng nhỏ thoáng chốc lọt vào mắt hắn.

“Meo ~”

“Meo ~”

Phảng phất nhận ra hơi thở của người cha, hai chú mèo nhỏ đang liếm lông

cho nhau tức khắc dừng lại, dẫm lên bước chân vụng về, nghiêng nghiêng ngả

ngả chạy đến bên cạnh Lạc Đình Thời, điên cuồng kêu “meo meo”.

Hai chú mèo nhỏ cùng chú mèo hắn vừa thấy kia cực kỳ tương tự, quả thực

chính là phiên bản thu nhỏ của Ngu Chỉ.

Lạc Đình Thời nhẹ nhàng bế hai chú mèo nhỏ lên, hai tiểu tử hưng phấn thoán

lên cánh tay hắn, bò dọc theo ống tay áo lên trên. Lạc Đình Thời vội vàng nâng

tay che chắn cho chúng, luống cuống tay chân.

Ngu Chỉ ở một bên cười cong eo.

Đây chính là tổ ấm mà y mong chờ, hướng tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.