Trẫm Mang Thai Con Của Hoàng Đế Nước Địch

Chương 44: Doạ đến mèo con của trẫm rồi



Sẵn sàng

Ngày đại hôn, Ngu Chỉ đã tỉnh giấc khi trời còn chưa sáng. Y đẩy rèm ra, nhìn

về phía ngoài phòng.

Mây xuân đã tan, bầu trời xanh yến lam lốm đốm những vì sao, trải dài vạn

dặm. Ánh sáng mỏng manh lọt qua cửa sổ, chiếu rõ hình dáng mơ hồ của bàn

ghế.

Ngu Chỉ nhẹ nhàng gạt tay Lạc Đình Thời đang ôm ngang hông ra. Vừa chạm

vào cánh tay người đó, trên đỉnh đầu liền truyền đến giọng nói mang theo vài

phần hơi khàn và mất ngủ: “Tiểu Ngư phải đi à?”

Ngu Chỉ ngước mắt lên, Lạc Đình Thời đang nhìn chằm chằm y không chớp

mắt. Hắn cong khóe môi, giọng nói mềm mại nói: “Em ngủ tiếp một lát đi”

Ánh mắt Lạc Đình Thời đầy thương tiếc, khẽ vuốt tóc mai Ngu Chỉ: “Sáng sớm

đã phải chạy về cung, hôm nay lại vất vả cả ngày, tất nhiên sẽ vô cùng mệt

mỏi. Vốn dĩ nên là ta đi tìm em, lại để em phải bận tâm”

Ngu Chỉ không đồng tình: “Có gì cần thiết phải để chàng làm chứ? Thân là nam

nhi, lại là vua một nước, ta làm chút gì đó cho người trong lòng của mình là

chuyện đương nhiên. Hơn nữa, vốn dĩ là trẫm muốn gặp chàng, nên trẫm mới

trốn ra”

Người trong lòng.

Lòng Lạc Đình Thời mềm nhũn, như một hồ nước tuyết tan chảy, dưới ánh

dương xuân tỏa ra từng đợt ấm áp.

Hắn rất thích nghe Ngu Chỉ bày tỏ tình yêu với hắn.

Lạc Đình Thời cúi đầu, đặt một nụ hôn mềm mại lên mắt Ngu Chỉ.

Mí mắt bên dưới môi khẽ rung động, hàng mi dài và đậm lướt qua mặt hắn,

mang đến một khoảnh khắc ngứa ngáy.

Lạc Đình Thời từ từ đứng dậy, đối diện với đôi mắt tròn tràn đầy tình ý. Đôi mắt

ấy cong cong, ánh sáng mỏng manh tán ra giữa hai mắt.

“Trẫm phải đi đây, gặp lại khi thành hôn”

Ngu Chỉ hóa thành nguyên hình, quay đầu nhìn Lạc Đình Thời một cái, rồi dẫm

lên ánh nắng mờ tối rời đi.

Hoàng cung giờ phút này đã bận rộn lên, nơi nào nhìn đến cũng là niềm vui.

Ngu Chỉ lén lút lẻn vào tẩm cung của Hoàng đế, đẩy cửa sổ gỗ ra, thò cái đầu

mèo nhỏ vào nhìn. Trong đại điện không có bóng người, các cung nhân giờ này

còn chưa dám đến làm phiền giấc mộng của y.

Ngu Chỉ nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy xuống cửa sổ, chạy nhanh hai bước vào

trong, tai bỗng nhiên khẽ động.

Không tốt, có người.

…… Là Phụ Quân.

Ngu Chỉ căng da đầu đi vào nội thất, quả nhiên thấy bóng dáng Phụ Quân.

Phụ Quân ngồi trên Long sàng, cười như không cười nhìn chằm chằm y.

“Phụ Quân……” Ngu Chỉ nhỏ giọng gọi một tiếng, nhanh nhẹn chạy đến bên

chân Diệp Khương, men theo ống quần hắn cọ cọ trèo lên, chủ động chui vào

lòng bàn tay Diệp Khương mà làm nũng: “Sao người lại đến đây?”

Diệp Khương: “Con trai kết hôn, ta hồi hộp không ngủ yên được, nên đến thăm

con. Ai ngờ lại bị ta bắt quả tang con trốn ra cung gặp nam nhân, quả nhiên là

con lớn không theo cha”

Ngu Chỉ lăn một vòng trong lòng hắn, kéo dài giọng nũng nịu: “Phụ Quân…”

“Mèo con đừng có làm nũng”

Diệp Khương bật cười: “Ta giận cái gì? Chẳng lẽ ta còn có thể ngăn cản con

tìm phu quân không thành?”

Ngu Chỉ cười thầm hai tiếng, ngoan ngoãn nằm trong lòng Diệp Khương.

Diệp Khương xoa xoa đầu chú mèo nhỏ, buồn bã nói: “Lúc con vừa sinh ra

trông như một con chuột nhỏ, gầy trơ xương, còn chưa bằng bàn tay của ta,

vậy mà chớp mắt đã phải kết hôn rồi”

Ngu Chỉ khẽ liếm mu bàn tay Diệp Khương, im lặng trấn an hắn.

Diệp Khương đặt Ngu Chỉ xuống và đứng dậy: “Tốt rồi, hôm nay là ngày đại hỉ

của con, con mau dọn dẹp một chút, nên dậy rồi. Ta đã bảo Ngự Thiện Phòng

làm chút đồ ăn mang đến cho con, lễ nghi hoàng gia thật sự rườm rà, cả ngày

xuống dưới có thể đói chết người ta”

“Con biết rồi” Ngu Chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn Diệp Khương rời khỏi tẩm cung, Ngu Chỉ nhanh chóng biến thân thành

người, mặc vào áo ngủ. Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng Lâm Sơn:

“Bệ hạ, chúng thần đến hầu hạ ngài thay y phục”

Ngu Chỉ lớn tiếng nói: “Vào đi”

Các cung nhân nối đuôi nhau đi vào, theo thứ tự hầu hạ Hoàng đế thay quần

áo và rửa mặt.

Ngu Chỉ lại lần nữa nhìn thấy Lạc Đình Thời, đã là buổi trưa.

Cả hai đều là Hoàng đế, không có chuyện gả cưới để nói đến, chỉ viếng thăm

liệt tổ liệt tông Du Quốc tất nhiên là không ổn. Sau khi các quan lại thảo luận,

cuối cùng quyết định hai vị Hoàng đế sẽ cùng đi ra ngoại ô kính bái thiên địa,

sau đó trở về Hoàng cung cử hành lễ thành hôn.

Hai vị Hoàng đế ngồi trên xe ngựa, chậm rãi đi về phía ngoại ô.

Nếu không có gì bất ngờ, sau khi kính bái thiên địa, cả hai sẽ trở lại Hoàng

cung đúng vào khoảnh khắc hoàng hôn.

Ngu Chỉ lặng lẽ móc nhẹ vào lòng bàn tay Lạc Đình Thời, hỏi hắn: “Chàng dậy

rồi đã ăn cơm chưa? Chúng ta phải đợi ở ngoại ô hơn nửa ngày, buổi tối mới có

thể dùng bữa”

Lạc Đình Thời lắc đầu.

Ngu Chỉ liếc nhìn xung quanh, từ trong tay áo lấy ra mấy miếng bánh ngọt

được bọc trong giấy dầu đưa cho Lạc Đình Thời, cười nói: “Ta nghĩ có lẽ chàng

chưa dùng cơm, nên cố ý mang theo bánh ngọt cho chàng”

Lạc Đình Thời cười khẽ, ấn tay Ngu Chỉ xuống, cất bánh ngọt vào trong ngực,

nói: “Hiện giờ ta vẫn chưa đói, cứ để đó đã”

Nếu lát nữa Tiểu Ngư đói, còn có thể dùng nó để lót dạ.

Lạc Đình Thời không nói ra nửa câu sau, chỉ dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Ngu

Chỉ.

“Vậy thì tốt” Ngu Chỉ ngồi thẳng người, mắt nhìn thẳng phía trước.

Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Nước xanh như nhuộm, núi non dần hiện rõ, một ngày ấm áp, tươi mát và hòa

nhã.

Bị ánh nắng ấm áp này chiếu vào, Ngu Chỉ dần cảm thấy buồn ngủ, mí mắt cứ

đánh vào nhau.

Ánh mắt Lạc Đình Thời từ đầu đến cuối đều đặt trên người Ngu Chỉ, bắt gặp vẻ

mệt mỏi của y, liền dịch sang bên cạnh Ngu Chỉ, thì thầm: “Dựa vào vai ta nghỉ

ngơi một lát đi, còn nửa canh giờ nữa mới đến nơi”

dich/chuong-44-doa-den-meo-con-cua-tram-roihtml]

Đêm qua ngủ chưa được hai canh giờ, Ngu Chỉ lúc này quả thực rất buồn ngủ,

không còn cố gắng chịu đựng nữa, hắn nghiêng đầu gối lên vai Lạc Đình Thời,

giọng nói dần dần nhỏ đi: “Đến nơi thì gọi trẫm dậy nhé……”

Theo tiếng chuông kêu lanh lảnh, Ngu Chỉ từ từ nhắm mắt lại.

Lạc Đình Thời trìu mến nhìn người bên cạnh, nâng tay áo lên che khuất ánh

nắng đang chiếu xiên qua, lặng lẽ mở miệng: “Ngủ một giấc thật ngon đi”

Tế đàn ngoại ô.

Đội vệ binh Hoàng gia vây kín nơi này ba tầng trong ba tầng ngoài, ánh nắng

chiếu vào giáp sắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Cờ xí bay phấp phới, các quan lại trang nghiêm chờ đợi.

Ngu Chỉ và Lạc Đình Thời nhìn nhau cười, cả hai nắm tay nhau bước lên bậc

thang.

Đang đi giữa ánh nắng xuân mềm mại ấm áp, thần sắc Lạc Đình Thời bỗng

nhiên thay đổi, lập tức che Ngu Chỉ ở sau lưng, cảnh giác nhìn khắp bốn phía,

gầm lên: “Kẻ nào ở đây!”

Khoảnh khắc giọng nói vừa dứt, mười mấy hắc y nhân lập tức bay lên bậc

thang, giọng nói lạnh lẽo như thép: “Giếc!”

Ánh hàn quang chợt lóe, một nhát đao bổ thẳng tới.

Lạc Đình Thời nắm chặt Ngu Chỉ, nghiêng người đột nhiên lao về phía trước,

dán sát vào chuôi đao, năm ngón tay tạo thành móng vuốt túm lấy cổ tay

người đó. Chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, xương cổ tay người kia vỡ vụn, trường

đao trong tay lập tức rơi xuống.

Lạc Đình Thời móc lấy chuôi đao, nhanh chóng đoạt được binh khí.

Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, những người khác còn chưa kịp phản ứng,

Lạc Đình Thời đã áp sát bọn họ, trường đao vung lên.

“Hộ giá, hộ giá!” Các thị vệ bên dưới vội vã chạy lên bậc thang nghênh địch.

Những tên hắc y nhân kia không phải là đối thủ của Lạc Đình Thời, hắn như

vào chỗ không người, trên đường vẫn không quên trấn an Ngu Chỉ phía sau:

“Em nhắm mắt lại đừng nhìn, sẽ xong ngay thôi”

Hoa Hải Đường

Bốn phía văng vẳng tiếng binh khí chạm nhau, Ngu Chỉ nghe lời mà nhắm hai

mắt, y bị một bàn tay rộng lớn, dày dặn nắm chặt, hơi ấm xoay quanh giữa hai

bàn tay đang giao nhau.

Có Lạc Đình Thời ở đây, y dường như chẳng cần sợ hãi điều gì.

Ngu Chỉ yên tâm đi theo từng bước chân của Lạc Đình Thời. Giữa những tiếng

chém giếc liên hồi, y bỗng nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu quen thuộc.

Sắc mặt y đại biến, mở to mắt, vừa lúc nhìn thấy một tên hắc y nhân nhéo cổ

một con mèo trắng nhỏ và cười dữ tợn: “Tiểu Hoàng đế, nhìn xem đây là cái

gì?”

Khóe mắt Ngu Chỉ nứt ra: “Đoàn Đoàn!”

Y không chút nghĩ ngợi liền muốn xông lên phía trước. Người bên cạnh đột

nhiên túm chặt tay hắn kéo lại, lạnh giọng quát: “Để ta!”

Cổ chú mèo nhỏ bị bóp mạnh, đã không còn sức vùng vẫy, cái đuôi thẳng tắp

buông xuống.

Nước mắt Ngu Chỉ trào ra: “Đoàn Đoàn……”

“Tìm chết!” Giọng Lạc Đình Thời lạnh như băng, hắn nhặt một chiếc lá xanh,

bắn thẳng về phía cổ tên kia.

Tên hắc y nhân cười nhạo một tiếng, giơ tay lên định gỡ chiếc lá dính ở giữa

cổ, lại sờ thấy một vật dính, trơn trượt, ẩm ướt. Hắn cúi đầu nhìn, đầy tay là

màu máu đỏ hồng.

“Hô……” Hắn thậm chí không nói nổi từ “máu”, cả người mất hết sức lực, ầm ầm

ngã xuống đất.

Lạc Đình Thời phi thân lên, đỡ lấy chú mèo nhỏ đang rơi xuống.

Mèo con hoảng sợ, tiếng kêu khàn khàn lại thê lương. Ngu Chỉ nghe thấy tim

như vỡ tan, vội vàng chạy đến bên cạnh Lạc Đình Thời đón lấy chú mèo, ôm

chặt lấy nó, giọng nói run rẩy: “Đừng sợ, ta ở đây, không sao cả”

“Meo……” Chú mèo nhỏ vẫn chưa hết kinh hồn, dính chặt trong lòng Ngu Chỉ,

kêu lên từng tiếng.

Lạc Đình Thời ôm lấy eo Ngu Chỉ, dẫn hắn đến một chỗ râm mát ngồi xuống,

dang tay ôm hai cha con vào lòng, ôn tồn trấn an.

“Lạc Đình Thời, Đoàn Đoàn ở đây, vậy Viên Viên đâu……” Ngu Chỉ ý thức được

một chuyện kinh khủng, sự hoảng loạn cực độ nắm lấy tâm can, cả người cứng

đờ, cầu cứu nhìn Lạc Đình Thời: “Nó sẽ không sao, đúng không?”

Lạc Đình Thời trong lòng sinh ra dự cảm chẳng lành: “Chúng ta lập tức hồi

cung”

Đa số hắc y nhân đã bị Lạc Đình Thời hàng phục, những tên còn lại cũng mất

mạng dưới vòng vây của thị vệ. Lúc này, một nội thị vội vàng chen lên thềm đá,

chạy đến trước mặt Ngu Chỉ, mặt mày trắng bệch: “Bệ hạ, ngài không sao chứ!

Dọa chết nô tài rồi”

Ngu Chỉ nhận ra hắn, người này là đệ tử của Lâm Sơn. Y lắc đầu nói: “Trẫm

không đáng ngại”

Nội thị trông thấy chú mèo đang bám chặt trên vai Ngu Chỉ, vươn tay nói: “Bệ

hạ, ngài giao mèo cho nô tài đi, chớ chậm trễ giờ lành của ngài và Thịnh

Hoàng”

Ngu Chỉ đang vội vã hồi cung, giọng nói lạnh lùng: “Không cần”

Y bước xuống bậc thang, đi ngang qua tên nội thị, chợt nghe thấy tiếng Lạc

Đình Thời kinh hãi gào lên: “Cẩn thận!”

Ánh sáng bạc chợt lóe trước mắt, Ngu Chỉ nhìn thấy một chiếc dao găm xông

thẳng về ngực mình.

Khoảng cách quá gần.

Căn bản không kịp né tránh, Ngu Chỉ theo bản năng nhắm mắt lại. Bên tai

truyền đến tiếng lưỡi dao sắc bén xuyên thấu da thịt. Nhưng không hiểu vì

sao, Ngu Chỉ lại không cảm thấy chút đau đớn nào.

Y mở mắt ra, giữa ngày xuân, một bóng dáng như núi đang chao đảo.

“Lạc Đình Thời!”

Gan Ngu Chỉ như muốn vỡ tung, nâng lưng Lạc Đình Thời, từ cổ họng nặn ra

mấy chữ: “Chàng thế nào rồi……”

Lạc Đình Thời lạnh mặt, dùng hết sức lực cuối cùng đá mạnh vào ngực tên

nội thị. Tên đó bị đá văng ra xa mấy trượng, lăn xuống dưới bậc thang, phun ra

một bãi máu lớn.

Nắng ấm áp, ánh nắng chiếu lên người Ngu Chỉ dịu dàng hợp lòng người.

Ngu Chỉ ôm Lạc Đình Thời ngồi trên thềm đá, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm

chiếc dao găm đang cắm ở ngực Lạc Đình Thời. Trên người hắn trào ra hơi

lạnh vô tận, như đang ở trong giá rét mùa đông, ngực bị khoét một lỗ lớn, gió

lạnh hào ào đổ vào.

Nam nhân trong lòng hắn nhếch khóe môi, khó khăn mở miệng:

“May mắn…… áo choàng vua là màu đen, bằng không…… chắc phải dọa sợ……

mèo nhỏ của trẫm rồi”

Nói xong, đầu hắn nghiêng đi, nhắm mắt lại, hai tay rủ xuống nặng nề.

Ngu Chỉ đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đầu gào rống: “Thái y! Mau truyền Thái y!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.