Trẫm Mang Thai Con Của Hoàng Đế Nước Địch

Chương 45: Ta đến tìm nam nhân của ta



Sẵn sàng

Ngu Chỉ ôm chặt lấy chú mèo nhỏ trong lòng, cứ như người sắp chết đuối vớ

được khúc gỗ cuối cùng để bám víu.

Y vô hồn bước lên đài cao. Ngu Chỉ cảm giác mơ hồ có người đang hét lớn điều

gì đó. Bên tai y ù ù, đầu óc quay cuồng, ngoại trừ tiếng thở nhẹ nhàng, chậm

rãi của Lạc Đình Thời, y không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.

Bộ lông mềm mại cọ qua cổ. Ngu Chỉ từ từ cúi đầu, đối diện với một đôi mắt to

tròn như quả nho.

Chú mèo nhỏ dường như đã nhận ra điều gì đó.

Nó cọ cọ Ngu Chỉ, vươn bàn chân thịt nhỏ khẽ vuốt dọc má y, như thể đang an

ủi y.

Vành mắt Ngu Chỉ đỏ lên.

Ngày đại hôn, Lạc Đình Thời và con gái sinh tử không rõ, con trai là chõi dựa

duy nhất của y.

Ngu Chỉ nắm lấy bàn chân thịt của chú mèo nhỏ, bước chân lảo đảo tiến vào

đại điện trên tế đàn. Các thị vệ nâng Lạc Đình Thời vào, cẩn thận đặt y lên

giường nhỏ trong điện. Trương thái y vội vàng chạy lên xem xét thương thế của

Lạc Đình Thời.

Chiếc áo bào vua màu huyền đen từ từ được cởi ra. Ngu Chỉ quay đầu dời tầm

mắt, nước mắt làm ướt mi mắt.

Lạc Đình Thời không muốn hắn thấy.

Y sẽ không xem.

“Bệ hạ! May mắn có vật này chắn lại một chút, chưa làm tổn thương sâu đến

tâm mạch, vẫn còn có thể cứu được!” Trương thái y móc ra một vật bị máu

nhuộm đỏ, xoa xoa rồi đưa cho Ngu Chỉ: “Thần thấy vật này dường như là đồ

của ngài”

Ngu Chỉ lòng bàn tay nâng một vật bị hư hỏng, dính đầy máu. Y ngây ngẩn

nhìn hồi lâu, rồi chợt nhớ ra.

Đây là mặt đá khắc hình mèo nhỏ do chính tay y điêu khắc.

Năm hắn năm tuổi, y muốn tặng Phụ Quân một món quà sinh nhật, đã theo thợ

thủ công mà Phụ Hoàng tìm cho y học rất lâu, khó khăn lắm mới điêu khắc ra

một món tạm được. Kết quả xảy ra chuyện núi giả đổ, để tạ lỗi với Lạc Đình

Thời, y đã tặng chiếc mặt đá mèo nhỏ này cho hắn.

Không ngờ, Lạc Đình Thời vẫn luôn đặt nó áp sát tim.

Ngu Chỉ nắm chặt mặt đá hình mèo nhỏ, không nhịn được nhìn về phía người

trên giường.

Màu đỏ, đỏ rực khắp nơi.

Cả chiếc trung y màu trắng đều bị nhuộm đỏ. Ngu Chỉ che mắt chú mèo nhỏ

trong lòng lại, nín thở, không dám quấy rầy Trương thái y đang thi hành cứu

chữa cho Lạc Đình Thời.

Mỗi khoảnh khắc chờ đợi, đều như tâm can đạp trên núi đao biển lửa, lòng y bị

xẻo thành từng mảnh nhỏ, nóng rát vô cùng.

Mặc dù Trương thái y nói có thể cứu chữa, nhưng vạn nhất……

Ngu Chỉ chưa bao giờ nghĩ đến trong tương lai, cuộc đời y có thể sẽ không có

Lạc Đình Thời.

Lạc Đình Thời, chàng không được phép xảy ra chuyện.

“Bệ hạ, máu đã cầm, Thịnh Hoàng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng”

Trương thái y nở nụ cười, nâng tay áo lau mồ hôi giữa trán, đứng dậy nói với

Ngu Chỉ: “Bệ hạ cần chăm sóc tỉ mỉ, để hắn tĩnh dưỡng một thời gian”

Sợi dây căng cứng trong lòng Ngu Chỉ chợt giãn ra, trước mắt hắn tối sầm,

loạng choạng lùi về phía sau vài bước.

“Bệ hạ!” Người hầu bước nhanh đến đỡ lấy Ngu Chỉ.

Trương thái y lo lắng nhìn hắn: “Bệ hạ, xin cho thần bắt mạch cho ngài”

Ngu Chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng nhéo đầu chú mèo nhỏ trong lòng, dẫn nó xoay

người, hạ giọng nói: “Nó vừa rồi bị bóp cổ, bị kinh sợ, ngươi mau xem cho nó,

xem có bị thương ở đâu không?”

Trương thái y ôm chú mèo nhỏ gầy gò, kiểm tra toàn thân nó một cách tỉ mỉ,

rồi trầm giọng nói: “Bị chút vết thương nhẹ, nhưng không đáng ngại, Bệ hạ chớ

quá lo lắng. Chú mèo nhỏ này thật sự kiên cường, bị thương mà không kêu một

tiếng nào, vô cùng biết săn sóc Bệ hạ”

Ngu Chỉ cúi người nhìn chú mèo nhỏ, mặt mày nặng trĩu, trong lòng thầm nghĩ:

“Con ngoan, là Phụ Hoàng có lỗi với con”

“Meo ~” Chú mèo nhỏ mềm mại kêu một tiếng, há miệng ngáp một cái.

Trương thái y: “Bệ hạ, có thần chăm sóc hắn, ngài cứ yên tâm đi”

Ngu Chỉ làm sao có thể yên tâm?

Con gái trong cung vẫn chưa rõ tung tích, lòng hắn nóng như lửa đốt, theo bản

năng quay đầu nhìn về phía hướng Hoàng cung ngoài điện. Ngoài điện, trong

ánh nắng đang nghiêng dần, hai bóng người dài đổ trên thềm đá.

Là Phụ Hoàng và Phụ Quân!

Ngu Chỉ tập trung nhìn kỹ, trong lòng Phụ Quân còn ôm một cục lông xù xù

nhỏ.

Con gái không sao?

Ngu Chỉ mừng đến bật khóc, bước nhanh chuyển hướng cửa điện, đón nhận

trước vội vàng hỏi: “Phụ Quân, con bé không sao chứ?”

“Có người muốn trộm mèo, chúng ta chậm một bước, ca ca bị mang đi rồi” Đôi

mắt hạnh của Diệp Khương từ trước đến nay luôn ngậm cười nay lại lạnh băng,

ngước mắt nhìn Ngu Chỉ, thấy y mặt mày trắng bệch, Diệp Khương vô cùng áy

náy: “Chúng ta xin lỗi con, Phụ Hoàng con đã phái tất cả Vũ Lâm Vệ đi tìm”

Ngu Chỉ thở phào nhẹ nhõm: “Muội muội không sao là tốt rồi. Phụ Quân chớ

sợ, ca ca ở chỗ con, chỉ bị chút vết thương nhẹ, Trương thái y đang trị liệu cho

nó”

Trong khoảnh khắc hai cha con nói chuyện, Ngu Hoành quan sát kỹ Ngu Chỉ,

xác nhận y chỉ là kinh hãi, không bị thương ngoài da, Ngu Hoành hơi an tâm,

mở miệng hỏi: “Hắn đâu? Trên đường nghe nói hai người bị đâm”

“Phụ Hoàng, Phụ Quân, hắn bị thương rất nặng, suýt mất mạng”

Trước mặt cha mình, Ngu Chỉ lại trở thành đứa trẻ con ngày xưa, nhào vào lòng

Diệp Khương gào khóc thảm thiết: “Hắn…… Tất cả là vì…… cứu con”

Diệp Khương đã nhiều năm chưa thấy Ngu Chỉ khóc, đau lòng muốn chết.

Biết Ngu Chỉ lần này thật sự bị kinh sợ, ông nhẹ nhàng vỗ lưng Ngu Chỉ, trấn an

y bằng giọng nói ôn hòa như khi còn bé dỗ dành con: “Giải tỏa ra là tốt rồi, hắn

yêu con như vậy, sẽ không nỡ bỏ rơi con đâu”

Hắn cùng Ngu Hoành nhìn nhau, hai người dẫn Ngu Chỉ vào điện.

Không lâu sau, Ngu Chỉ ngượng ngùng chui ra khỏi lòng Diệp Khương, lau lung

tung nước mắt trên mặt, hoảng hốt xoay người: “Chú mèo nhỏ giao lại cho hai

người, con đi chăm sóc hắn”

Khi ngồi xuống trước mặt Lạc Đình Thời, Ngu Chỉ vẫn lòng đầy hối hận. Thân là

vua một nước, lại ôm cha khóc lớn trước mặt mọi người, quá mất mặt.

Nhưng khi y nhìn thấy khuôn mặt không còn chút máu của Lạc Đình Thời,

mọi suy nghĩ đều tan biến ngay lập tức.

Ngu Chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Lạc Đình Thời, tinh tế vuốt ve những vết chai

mỏng trên lòng bàn tay hắn, âm thầm cầu nguyện.

Lạc Đình Thời, chàng mau tỉnh lại đi.

Ánh nắng nghiêng nghiêng nhuộm lên bức tường phía Đông, chiếu ra một

mảng kim quang rực rỡ. Khuôn mặt trắng bệch của Lạc Đình Thời dưới ánh

kim quang càng thêm trong suốt. Ngu Chỉ đổ một chén nước, thấm ướt môi

Lạc Đình Thời, kiên nhẫn đút hắn một chút để hắn nuốt xuống.

Không biết có phải vừa rồi khóc quá nhiều hay không, mí mắt Ngu Chỉ cay xót

dữ dội. Y cố gắng đút Lạc Đình Thời uống hết nước, còn chưa kịp buông ly, cơn

buồn ngủ mãnh liệt đã bất chợt ập đến.

“Bốp…” Chiếc ly sứ trong tay Ngu Chỉ vô lực rơi xuống đất.

Y nghiêng đầu, gục xuống mép giường và ngủ thiếp đi.

dich/chuong-45-ta-den-tim-nam-nhan-cua-tahtml]

Khi mở mắt ra lần nữa, Ngu Chỉ thấy mình đang ở một cung điện khác.

Y nhìn quanh bốn phía, ánh mắt chạm đến tường cung màu xám ngoài cửa sổ,

đầy bụng nghi ngờ, nơi này trông sao lại giống Hoàng cung Thịnh Quốc đến

thế?

Bên ngoài truyền đến một chút động tĩnh, Ngu Chỉ đi theo tiếng động.

Càng đến gần âm thanh, Ngu Chỉ nấp sau cây cột, lặng lẽ thăm dò.

Một vị nữ tử cung trang thân mặc màu hồng ngọc phấn đang răn dạy con trai

nàng. Vị cung phi kia có dung mạo thanh lệ, nhưng thần sắc lại cực kỳ dữ tợn,

ác thanh ác khí mắng nhiếc đứa trẻ, cả người trông hết sức đáng sợ, hoàn toàn

hủy hoại nhan sắc xinh đẹp của nàng.

Đứa trẻ phía trước bị nàng che khuất, không nhìn rõ mặt mũi.

Không hiểu vì sao, Ngu Chỉ cảm thấy hắn vô cùng quen thuộc.

Nữ tử mắng mệt, xoay người từ giá trưng bày đồ cổ bên cạnh lấy ra một chiếc

hộp nhỏ, ngón tay thon dài đẩy nắp hộp ra. Ngu Chỉ tò mò nhìn lại, ánh sáng

bạc chợt lóe, Ngu Chỉ bắt gặp một chiếc kim bạc.

Nàng lấy kim để làm gì?

Nữ tử cười lạnh một tiếng, vén vạt áo đứa trẻ lên, cầm kim đâm mạnh vào

ngón tay đứa trẻ.

Hoa Hải Đường

“Kêu đi! Sao lại không kêu” Nữ tử như thể phát điên, liên tục đâm đứa trẻ kia.

Không được, phải ngăn nàng lại.

Ngu Chỉ không chút nghĩ ngợi lao ra, bước nhanh đến phá nàng kia ra, nhưng

lại hụt tay. Ngu Chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm đôi tay mình, thử thăm dò đưa

tay đẩy nàng, nhưng khi chạm vào vai nàng thì bàn tay xuyên qua vai.

Hắn không chạm được nàng.

“Ngươi là ai?”

Trong khoảnh khắc ngỡ ngàng, phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc,

Ngu Chỉ đột nhiên quay đầu lại.

Lạc Đình Thời!

Là Lạc Đình Thời lúc nhỏ.

Ngu Chỉ ngay lập tức nhớ lại mọi chuyện, Lạc Đình Thời vì cứu hắn mà bị trọng

thương, hắn đang chăm sóc hắn, không hiểu sao lại ngủ thiếp đi.

Hay đây là mộng? Nhưng cảnh tượng trước mắt tại sao lại chân thật đến thế?

“Ngươi đang nói chuyện với ai?” Nữ tử sợ đến mức run rẩy, ánh mắt đảo qua

khoảng đất trống trước mặt, chuyển sang nhìn đứa con trai đang nhìn chằm

chằm khoảng không đó, nghiến chặt răng: “Đáng chết, ngươi đang dọa ta!”

Lạc Đình Thời lúc nhỏ nghiêng nghiêng đầu, nhìn vào mắt Ngu Chỉ, nói với hắn:

“Mắt ngươi rất giống một người ta từng thấy, ừm, dung mạo cũng có chút

giống”

Đứa trẻ trước mắt như thể thực sự nhìn thấy thứ gì đó. Nữ tử hoảng sợ nhìn

quanh bốn phía, kinh hô một tiếng, vứt hộp gỗ xuống, chạy nhanh chân lảo đảo

rời khỏi đại điện.

Ngu Chỉ mắt lạnh nhìn nàng rời đi, từ từ cúi người, ngồi xổm trước mặt Lạc

Đình Thời.

Đứa trẻ trước mắt trông chừng chín tuổi, chẳng lẽ là Lạc Đình Thời sau khi trở

về từ Du Quốc?

Ngu Chỉ nâng đôi tay đứa trẻ lên, thấy dày đặc vết kim châm trên đó, trong

lòng dấy lên cơn giận ngút trời, run giọng hỏi: “Nàng ta vẫn luôn đối xử với

ngươi như thế này sao?”

Đứa trẻ đưa ngón tay lên sờ đuôi mắt Ngu Chỉ, trong mắt hiện lên vẻ si mê:

“Ngươi thật sự rất giống hắn”

Trái tim Ngu Chỉ run lên.

Một cảm giác bị dã thú lạnh lẽo rình rập đột nhiên ập đến.

Đứa trẻ trước mắt bất quá mới chín tuổi, sao lại có thể. như thế này chứ?

Ngu Chỉ thăm dò hỏi: “Ngươi nói ‘hắn’ là ai?”

Đứa trẻ liếc hắn một cái: “Ngươi là cô hồn dã quỷ, nói cho ngươi cũng chẳng

sao”

Ngu Chỉ: “???” Sao hắn lại trở thành cô hồn dã quỷ.

“Thái tử Du Quốc, một đứa trẻ xinh đẹp nhưng nhát gan” Đứa trẻ nhếch khóe

môi, trong mắt dấy lên sự u tối khiến Ngu Chỉ rùng mình, “Hắn khóc lên thật sự

đẹp, nếu hắn có thể cứ thế dựa dẫm ôm ta cả đời, nước mắt như hoa lê dính

hạt mưa mà khóc với ta thì tốt quá”

Mười lăm phút trước, Ngu Chỉ còn đang đau lòng cho hắn.

Mười lăm phút sau, Ngu Chỉ chỉ muốn rời xa hắn.

Lạc Đình Thời lúc nhỏ sao lại còn biến thái hơn cả khi đã trưởng thành thế

này?

Ngu Chỉ mạnh mẽ chạm vào trán Lạc Đình Thời nhỏ tuổi, dạy dỗ hắn: “Ngươi

còn nhỏ, không thể nảy sinh những ý niệm u ám như vậy. Yêu thích một người,

nên dốc hết sức lực bảo vệ hắn, chứ không phải đi khinh nhục hắn, biết chưa?”

Lạc Đình Thời nhỏ tuổi không hề tỏ ý kiến.

Ngu Chỉ thấy hắn một bộ dáng dầu muối không thấm, càng thêm đau đầu.

“Ngươi bị thương, ta bôi thuốc cho ngươi nhé”

Lạc Đình Thời nhỏ tuổi đưa tay từ chối: “Không cần, ta sớm đã quen với nỗi

đau thể xác rồi, không cần bôi thuốc”

Ngu Chỉ: “……”

Lạc Đình Thời lúc nhỏ thật sự là thiếu đòn.

.. Bất quá, cái kiểu như người phụ nữ kia thì vẫn nên bỏ đi, hổ dữ còn không ăn

thịt con, nàng ta xuống tay cũng quá độc ác.

Ngu Chỉ nhíu mày, mạnh mẽ nắm chặt cổ tay Lạc Đình Thời nhỏ tuổi, đặt tay

hắn lên bàn, lấy lọ thuốc từ trong lòng ra bôi cho hắn.

Càng kỳ lạ hơn, lọ thuốc nhỏ làm sao lại mang vào trong mộng được? Cảm

giác mát lạnh của thuốc mỡ rõ ràng đến thế.

Cái này. thật sự là mộng sao?

Nếu không phải mộng, Lạc Đình Thời của hắn đang ở đâu?

“Ngươi đến tìm ai báo thù sao? Người phụ nữ kia đã giếc ngươi à?” Lạc Đình

Thời nhỏ tuổi chống cằm đánh giá Ngu Chỉ.

Ngu Chỉ: “. Toàn là những chuyện lung tung rối loạn gì thế này”

Ánh mắt Lạc Đình Thời nhỏ tuổi đảo qua mũ miện trên người Ngu Chỉ: “Bộ y

phục này của ngươi là mặc khi tế lễ trời đất, ngươi là Hoàng đế? Đây không

giống mũ miện Đại Thịnh, ngược lại giống của Du Quốc”

Ngu Chỉ bôi thuốc xong cho Lạc Đình Thời nhỏ tuổi, cười gượng nói: “Ngươi

quản nhiều như vậy làm gì? Ta đến tìm nam nhân của ta, nhưng hình như hắn

không có ở đây”

Lạc Đình Thời nhỏ tuổi hỏi: “Nam nhân của ngươi tên họ là gì? Tướng mạo ra

sao?”

Ngu Chỉ đang định trả lời, trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, không

dám tin mà cúi đầu.

Hắn có thể gặp được Lạc Đình Thời lúc nhỏ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.