Bên ngoài bệnh viện, bốn phía không một bóng người, chỉ có tiếng ve kêu râm ran
vọng lại từ xa.
Thẩm Nam Sơ hạ thấp giọng: “Thực ra, cách làm tốt nhất bây giờ là em giả vờ
đồng ý phẫu thuật, để cô ta sắp xếp”
“Em muốn đóng đinh cô ta lên cột sỉ nhục?”
Bùi Chính Năm nghe vậy cau mày, lập tức đoán được ý đồ của Thẩm Nam Sơ.
Khóe miệng Thẩm Nam Sơ nhếch lên nụ cười lạnh, đáy mắt lóe lên tia tàn nhẫn:
“Cô ta muốn hại con trai chúng ta, không trả giá đắt chút sao được?”
Thẩm Nam Sơ đâu phải đại thiện nhân gì. Người không phạm ta, ta không phạm
người. Người nếu phạm ta, ta tất tru diệt.
Khi ý niệm này lướt qua trong đầu, đứa bé trong bụng đột nhiên đạp một cái, như
nhắc nhở cô về tình cảnh hiện tại.
Thẩm Nam Sơ khẽ thở dài. Nếu không phải ở thời đại này giếc người là phạm
pháp, Thẩm Nam Sơ hà tất phải đi đường vòng lớn như vậy để xử lý con mụ Liễu
Yến kia chứ! Đặt ở thời mạt thế, cô đã một dao kết liễu ả ta rồi.
Thẩm Nam Sơ nhớ lại những cách giải quyết dứt khoát trước kia, có chút hoài
niệm. Thế giới khi đó tuy tàn khốc, nhưng ít ra không cần chơi mấy trò lắt léo như
bây giờ.
Haizz ~~~
Quá nghẹn khuất.
Nếu không phải nể tình thời đại này đồ ăn cũng không tệ, Thẩm Nam Sơ đã muốn
mang “cầu” (bụng bầu) bỏ chạy trong một giây.
Bùi Chính Năm hoàn toàn không biết vợ mình đã nảy sinh ý định bỏ trốn. Trong
lòng anh đang cân nhắc đối sách lát nữa!
Bên Thẩm Nam Sơ có tính toán của riêng mình, bên Bùi Chính Năm cũng có tính
toán của anh. Hai vợ chồng nhất trí mục tiêu: Chơi chết con mụ Liễu Yến này,
không chết cũng phải tàn phế.
Bùi Chính Năm: “Anh bảo Tôn Học Lâm đi tìm chủ nhiệm Lưu Hiểu Tĩnh tới”
Thẩm Nam Sơ: “Em gọi điện cho Hùng Lỗi, bảo cậu ấy đi mời một chị dâu đang
mang thai tới kiểm tra”
Bùi Chính Năm: “Không thành vấn đề”
Thẩm Nam Sơ: “Em phụ trách giữ chân Liễu Yến”
..
Trong văn phòng,
Liễu Yến đang cầm ống nghe điện thoại, tháo khẩu trang xuống, thần sắc căng
thẳng.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp, không biết người đối diện
nói gì, sắc mặt Liễu Yến trở nên vô cùng khó coi. Ngón tay cô ta nắm chặt ống
nghe, đốt ngón tay trắng bệch.
Rất nhanh, cô ta điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt, ép mình nặn ra một nụ cười.
“Em làm việc mà anh còn không yên tâm sao?”
Giọng cô ta ngọt đến phát ngấy, đối lập hoàn toàn với biểu cảm dữ tợn trên mặt.
“Chuyện này nắm chắc rồi, chắc chắn sẽ làm xong. Anh cứ chờ tin tốt đi!”
..
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Yến tức giận đến mức gạt phăng tập tài liệu trên bàn
xuống đất.
Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Bác sĩ Liễu, có đó không?”
Là giọng Bùi Chính Năm.
Liễu Yến như bị điện giật nhảy dựng lên: “Có, vào đi!”
Cô ta vội vàng ngồi xổm xuống nhặt tập tài liệu vừa bị mình gạt xuống đất lên.
Trông chật vật không tả nổi.
Bùi Chính Năm và Thẩm Nam Sơ đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy dáng vẻ luống
cuống nhặt đồ của Liễu Yến.
Trong mắt Thẩm Nam Sơ lóe lên tia châm chọc, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ
bình tĩnh.
“Bác sĩ Liễu, cô làm sao thế?” Thẩm Nam Sơ ra vẻ quan tâm hỏi.
roi/chuong-153-bac-si-lieu-co-di-chuan-bi-dihtml]
Liễu Yến cố tỏ ra trấn định đứng dậy, phủi bụi trên áo blouse trắng: “Không cẩn
thận làm rơi tài liệu ấy mà”
Giọng cô ta hơi run, rõ ràng vẫn chưa bình phục lại từ cảm xúc vừa rồi.
Không cẩn thận mà làm rơi nhiều thế này sao? Thẩm Nam Sơ cười lạnh trong
lòng. Chắc chắn không phải là phát điên tự mình hất đổ chứ?
Cảnh tượng này cô quá quen thuộc, ở mạt thế, những kẻ cùng đường cuối cùng
đều sẽ phát tiết cảm xúc như vậy. Thẩm Nam Sơ thường xuyên nhìn thấy người
khác làm thế. Mỗi lần nhìn thấy đều có nghĩa là lại thêm một người sắp sụp đổ.
Thu dọn xong đồ đạc dưới đất, Liễu Yến đeo lên nụ cười giả tạo chuyên nghiệp,
ngồi xuống trước bàn làm việc.
“Đoàn trưởng Bùi, anh và vợ đã đưa ra quyết định chưa?” Liễu Yến ra vẻ nắm
chắc phần thắng.
“Rồi”
Bùi Chính Năm rũ mắt xuống, che giấu sự sắc bén trong đáy mắt, bi thống gật
đầu.
“Chúng tôi nghe theo ý kiến của cô” Giọng anh khàn khàn, nhuốm vẻ đau đớn vô
tận.
“Không biết khi nào có thể sắp xếp phẫu thuật?” Thẩm Nam Sơ nhẹ giọng hỏi,
giọng nói yếu ớt bất lực, ngón tay nắm chặt góc áo, bộ dạng đau lòng không thôi.
Trong mắt Liễu Yến lóe lên tia đắc ý khi thực hiện được mưu đồ.
“Đứa bé ở trong bụng đồng chí Thẩm Nam Sơ thêm một ngày thì đồng chí Thẩm
Nam Sơ phẫu thuật sẽ thêm một phần nguy hiểm”
Liễu Yến rướn người về phía trước, giọng điệu trở nên gấp gáp, như sợ Bùi
Chính Năm và Thẩm Nam Sơ đổi ý.
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, làm ngay hôm nay đi! Vừa hay phòng phẫu
thuật hiện đang trống”
Gấp gáp thế sao? Quả nhiên là có vấn đề. Ý cười trong đáy mắt Thẩm Nam Sơ
càng sâu thêm.
Sự tức giận trong mắt Bùi Chính Năm lóe lên rồi biến mất. Thiên đường có lối
không đi, địa ngục không cửa cứ lao đầu vào. Vậy thì đừng trách họ không khách
khí.
“Được”
Bùi Chính Năm trầm giọng đáp, trong giọng nói mang theo vẻ nặng nề cố ý ngụy
trang: “Bác sĩ Liễu, cô đi chuẩn bị đi!”
Liễu Yến nắm chắc phần thắng, nhưng Bùi Chính Năm và Thẩm Nam Sơ há
chẳng phải cũng nắm chắc phần thắng trong tay?
Vừa nãy ở bên ngoài, hai vợ chồng Bùi Chính Năm và Thẩm Nam Sơ đã bàn bạc
xong đối sách.
Bùi Chính Năm cũng gọi điện về văn phòng. May mắn thay, Tôn Học Lâm đang ở
đó. Tôn Học Lâm làm việc thì Bùi Chính Năm yên tâm.
Lúc này, Hùng Lỗi đang sốt ruột hoảng hốt tìm kiếm một chị dâu bụng bầu trong
khu gia quyến. Gã đàn ông dũng mãnh trên chiến trường giờ phút này lại như con
ruồi không đầu chạy loạn xạ. Loại chuyện này đâu phải sở trường của gã? Khuôn
mặt thô kệch tràn đầy vẻ bối rối, đến nói chuyện cũng lắp bắp.
Khó khăn lắm mới gặp được một chị dâu đang mang thai, người ta vừa nghe xong
liền nhìn gã như nhìn kẻ xấu, bỏ chạy mất dép. Hùng Lỗi đụng tường vài lần, đều
thất bại thảm hại.
Đang lúc Hùng Lỗi gấp đến toát mồ hôi hột thì chuyển biến tốt xuất hiện.
Hùng Lỗi gặp Ngưu Ái Hoa, vợ của Điền Thành Nghĩa.
Ngưu Ái Hoa đang cầm nắm hạt dưa, hóng mát dưới mái hiên nhà mình. Thấy bộ
dạng sốt ruột của Hùng Lỗi, chị chủ động hỏi: “Hùng Lỗi, cậu cứ chạy loạn như
con ruồi không đầu làm gì thế?”
Hùng Lỗi nhìn thấy Ngưu Ái Hoa như thấy cọng rơm cứu mạng: “Chị dâu, cứu
mạng với!”
Ngưu Ái Hoa vừa nghe Hùng Lỗi kể xong đầu đuôi câu chuyện, tay vỗ đùi đánh
đét một cái, lập tức vỗ ngực nói: “Chuyện này cứ để chị lo. Chúng ta mau đến
bệnh viện thôi!”
Hùng Lỗi ngơ ngác gãi đầu đinh: “Chị dâu, chúng ta còn chưa tìm được chị dâu
mang thai mà?”
“Chị dâu cậu đang đứng lù lù trước mặt đây, cậu mù à?” Ngưu Ái Hoa ném cho
Hùng Lỗi một cái lườm.
Lúc này Hùng Lỗi mới phản ứng lại, ôi mẹ ơi, vợ Đoàn trưởng Điền lại mang
thai nữa rồi. Không hổ là cặp vợ chồng ân ái nhất đơn vị! Hùng Lỗi thầm giơ
ngón cái cho Đoàn trưởng Điền trong lòng.
Bên phía Tôn Học Lâm, cậu ta đã xông vào văn phòng nơi Trần Hiểu Tĩnh (chắc là
Lưu Hiểu Tĩnh – tác giả nhầm tên) đang họp, nói dối có chị dâu ngất xỉu, bác sĩ
trực ban đang bận phẫu thuật.
Lưu Hiểu Tĩnh vừa nghe thấy thế thì còn gì bằng, mạng người quan trọng. Bà lập
tức dừng cuộc họp, đi theo Tôn Học Lâm.
Các vai phụ đã vào vị trí, kịch hay sắp bắt đầu diễn rồi.
..
◇