Trong phòng phẫu thuật, đèn mổ chói mắt chiếu sáng toàn bộ không gian như ban
ngày. Mùi nước sát trùng nồng nặc trong không khí.
Liễu Yến đã làm xong mọi công tác chuẩn bị trước phẫu thuật, cô ta đội mũ phẫu
thuật và đeo khẩu trang màu xanh nhạt, chỉ lộ ra đôi mắt sắc lạnh. Bên cạnh bàn
mổ, y tá đang kiểm kê dụng cụ phẫu thuật, tiếng kim loại va chạm lanh canh.
“Bệnh nhân sao còn chưa tới?”
Liễu Yến nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ quá mười phút so với giờ
phẫu thuật dự kiến. Cô ta bắt đầu mất kiên nhẫn.
Lúc này, ở hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, Thẩm Nam Sơ đang lề mề lê
bước. Cô thi thoảng lại liếc trộm y tá đi sau lưng.
“Đồng chí Thẩm, xin nhanh lên một chút. Đã đến giờ phẫu thuật rồi” Cô y tá nhỏ
thúc giục, giọng nói vang vọng trong hành lang trống trải.
Ngay khi đến gần cửa phòng phẫu thuật, Thẩm Nam Sơ đột nhiên ôm bụng khom
lưng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
“Không được rồi,” giọng cô yếu ớt, “Tôi phải đi vệ sinh. Chắc chắn hôm qua ăn
bậy đau bụng rồi”
Trên trán Thẩm Nam Sơ rịn ra lớp mồ hôi mịn, trông quả thực rất khó chịu.
Không đợi y tá phản ứng, Thẩm Nam Sơ đã nhanh chân chạy về phía nhà vệ sinh
cuối hành lang. Cô y tá nhỏ ngẩn người tại chỗ, nhìn bóng lưng cô biến mất ở
khúc quanh. Tốc độ của Thẩm Nam Sơ quá nhanh, y tá căn bản không kịp ngăn
cản.
Bùi Chính Năm chặn đường cô y tá. Anh thở dài, phối hợp diễn kịch giúp Thẩm
Nam Sơ: “Hôm qua nhân lúc tôi không để ý, cô ấy ăn hết cả quả dưa hấu. Nói mãi
mà cô ấy không nghe. Haizz”
Cô y tá nhìn vị đoàn trưởng thường ngày oai phong lẫm liệt giờ đây lại bất lực thế
này, không khỏi sinh lòng đồng cảm. Ngay cả vợ mình cũng không quản được,
xem ra trong nhà Đoàn trưởng Bùi, phu nhân đoàn trưởng mới là người nắm
quyền. Địa vị gia đình này nhìn qua là hiểu ngay.
“Đoàn trưởng Bùi không sao đâu. Tôi vào báo với bác sĩ Liễu một tiếng. Dù sao
hôm nay cũng không có ai phẫu thuật cả”
Cô y tá nhỏ nhẹ giọng an ủi, sau đó xoay người đẩy cửa phòng phẫu thuật.
Trong phòng, Liễu Yến đã chờ đến mức phát hỏa. Nghe tiếng mở cửa, cô ta quay
đầu lại, trong mắt hiện lên tia không kiên nhẫn.
“Bệnh nhân đâu?” Giọng cô ta qua lớp khẩu trang nghe có vẻ bức bối.
Cô y tá nhỏ cẩn thận lại gần, thì thầm vài câu vào tai Liễu Yến. Ánh mắt Liễu Yến
trong nháy mắt trở nên sắc bén, cô ta nắm chặt cái kẹp phẫu thuật trong tay, khớp
ngón tay trắng bệch vì dùng sức.
Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn cảm xúc, khóe miệng miễn cưỡng nặn ra
một nụ cười: “Không sao, tôi đợi được”
Đừng nhìn cô ta cười, ánh mắt kia lạnh như băng.
Cùng lúc đó, dưới sự che chở của Bùi Chính Năm, Thẩm Nam Sơ đã đào tẩu
thành công. Cô không thực sự đi vệ sinh mà đi thẳng xuống tầng một.
Bên phía Tôn Học Lâm, cậu ta đã dẫn chủ nhiệm Lưu Hiểu Tĩnh rảo bước về
phòng khám. Hùng Lỗi dẫn theo Ngưu Ái Hoa bám sát phía sau họ.
Trong phòng khám, mùi nước sát trùng nồng hơn ở hành lang. Lưu Hiểu Tĩnh
nhìn quanh văn phòng, cuối cùng nhìn Tôn Học Lâm với vẻ nghi hoặc: “Không
phải bảo có bệnh nhân cấp cứu sao? Người đâu?”
Tôn Học Lâm đang định bịa một cái cớ thì đúng lúc này cửa bị đẩy ra, Hùng Lỗi
dẫn Ngưu Ái Hoa đi vào.
“Đến rồi, ở đây này!” Giọng Hùng Lỗi oang oang vang vọng khắp phòng khám.
Ngưu Ái Hoa lau mồ hôi trên thái dương, sắc mặt hơi trắng bệch, trông đúng là
không được khỏe: “Xin lỗi chủ nhiệm Lưu, vừa rồi bụng tôi đau quá nên phải đi vệ
sinh một chuyến”
roi/chuong-154-benh-nhan-sao-con-chua-toihtml]
Chị ta nói dối không chớp mắt, đôi mắt nhìn thẳng vào Lưu Hiểu Tĩnh, không hề
có chút biểu hiện chột dạ nào. Nói dối tỉnh bơ, Ngưu Ái Hoa không hổ danh là một
bà vợ lính dày dạn kinh nghiệm.
Lưu Hiểu Tĩnh không để ý những chi tiết này, bà ra hiệu cho Ngưu Ái Hoa ngồi
xuống.
“Cô thấy khó chịu ở đâu?”
“Họ bảo đứa bé trong bụng tôi có vấn đề” Ngưu Ái Hoa nhận được tín hiệu từ
Hùng Lỗi, liền nói ra cái cớ đã bàn bạc trên đường.
Chân mày Lưu Hiểu Tĩnh cau lại, trán hằn lên vài nếp nhăn sâu: “Tình huống thế
nào?” Giọng bà trở nên nghiêm túc: “Cô kể rõ cho tôi nghe xem”
Ngưu Ái Hoa hít sâu một hơi, bắt đầu bịa chuyện: “Hôm qua tôi đi lên thành phố,
thấy người không khỏe nên vào bệnh viện thành phố kiểm tra” Chị ta ngừng một
chút như đang nhớ lại chi tiết: “Có một nữ bác sĩ siêu âm cho tôi, bảo đứa bé
trong bụng tôi thiếu một cánh tay, thiếu một chân”
Giọng chị ta hơi run run, nghe vô cùng đáng tin. Nếu Thẩm Nam Sơ ở đây, chắc
chắn sẽ nhận ra đây là câu chuyện phát triển dựa trên nguyên mẫu câu chuyện
của họ.
Vẻ mặt Lưu Hiểu Tĩnh trở nên ngưng trọng, bà không hỏi nhiều mà đứng dậy
ngay: “Tôi làm siêu âm cho cô xem sao” Giọng bà bình tĩnh nhưng mang theo
chút nghi hoặc: “Theo lý thuyết thì bệnh viện không thể xảy ra sai sót loại này
được”
Lưu Hiểu Tĩnh dẫn Ngưu Ái Hoa đi phòng siêu âm.
Hùng Lỗi và Tôn Học Lâm ở lại bên ngoài phòng siêu âm, hai người nhìn nhau,
không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. May mắn là hôm nay hành lang vắng
người.
“Cuối cùng cũng xong” Tôn Học Lâm nói nhỏ, dùng khăn tay lau mồ hôi trán.
Hùng Lỗi gật đầu, lưng áo quân phục của gã đã ướt đẫm một mảng.
Phòng phẫu thuật và phòng khám không ở cùng tầng. Phòng khám ở tầng một,
ánh sáng tốt, cửa sổ nhìn ra vành đai xanh của bệnh viện; phòng phẫu thuật ở
tầng hai, cả tầng nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Thẩm Nam Sơ chạy từ tầng hai xuống phòng khám tầng một. Vừa đến nơi, cô liền
thấy Tôn Học Lâm và Hùng Lỗi.
“Chị dâu, chị không sao chứ?” Tôn Học Lâm nhìn thấy Thẩm Nam Sơ trước tiên.
“Không sao, chị rất ổn” Thẩm Nam Sơ xua tay, ánh mắt chuyển hướng về phía
cánh cửa đóng chặt của phòng siêu âm. “Chủ nhiệm Lưu đã về rồi à?”
“Vâng” Tôn Học Lâm gật đầu, hạ thấp giọng: “Đang siêu âm cho chị dâu Ngưu ở
bên trong”
Chị dâu Ngưu?
Thẩm Nam Sơ hơi kinh ngạc, mắt mở to: “Chị dâu Ngưu mang thai à?”
“Đúng vậy” Hùng Lỗi gật đầu, vẻ mặt mang theo nụ cười ngờ nghệch.
Thẩm Nam Sơ nhìn Tôn Học Lâm: “Chị với Hùng Lỗi đợi chủ nhiệm Lưu ở đây là
được, cậu lên tầng hai ngoài phòng phẫu thuật hội họp với đoàn trưởng đi”
“Vâng” Tôn Học Lâm nhìn Hùng Lỗi: “Lão Hùng, chăm sóc chị dâu cho tốt nhé”
“Yên tâm” Hùng Lỗi trịnh trọng gật đầu, giọng nói vang vọng khắp hành lang
trống trải.
Tôn Học Lâm quay người rời đi, Thẩm Nam Sơ và Hùng Lỗi đứng ngoài phòng
siêu âm lẳng lặng chờ đợi.
..
◇