[“Điểm Chán Ghét +10”] [“Điểm Chán Ghét +20”] .. [“Điểm Chán Ghét +748”]
748 (Đi chết đi)? Nữ chính mong mình đi chết đến thế à? Ngay cả điểm chán
ghét cũng đầy ẩn ý. Thẩm Nam Sơ nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh, khóe môi
nhếch lên nụ cười khinh miệt. “Hệ thống, vở kịch này có phải do nữ chính bày ra
không?” “Đúng vậy ký chủ đại đại, cô ta gian xảo lắm, xúi giục người khác làm
còn mình núp trong bóng tối” Hệ thống đã được huấn luyện, kẻ thù của ký chủ
đều là người xấu.
Nụ cười trên môi Thẩm Nam Sơ càng đậm: “Hình như vừa nãy cô ta còn mắng
ta?” “Đúng, mắng 4 câu” Hệ thống đếm rất kỹ. Thẩm Nam Sơ giật khóe miệng:
“Thế ta có nên mắng lại không?” Hệ thống câm nín. Câu hỏi này quá tải CPU rồi.
Nhìn Khương Thư Ý đang lẩn trong đám đông, Thẩm Nam Sơ cười tươi hơn.
Mắng lại ư? Đương nhiên là không. Cô đâu phải chó mà chó cắn thì cắn lại?
Thế thì trẻ con quá. Thẩm Nam Sơ thích trực tiếp hơn, chi bằng khâu miệng cô ta
lại.
Thẩm Nam Sơ thu lại nụ cười: “Thanh niên trí thức Khương, hình như tôi với cô
đến thôn Vương Gia mới quen nhau đúng không?”
Khương Thư Ý không ngờ bị điểm danh bất ngờ, vội che đi vẻ oán hận, gật đầu
bừa. “Vậy không biết tại sao cô lại hiểu rõ chuyện của tôi và nhà họ Bùi như vậy,
cứ như tận mắt chứng kiến thế?”
Thẩm Nam Sơ cười chờ câu trả lời. Mọi người cũng nhìn Khương Thư Ý. Dân
làng tuy ít học nhưng không ngu. “Đúng nhỉ! Sao cô Khương lại biết tên cậu này?
Còn biết rõ chuyện nhà người ta nữa?” “Khoan đã, nhà họ Bùi mới đến hôm qua
mà?” ..
Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, đặc biệt là ánh mắt dò xét của Bùi Chính
Năm, Khương Thư Ý tức điên. Cô ta đâu thể nói mình trọng sinh được? Nhìn ánh
mắt ngày càng lạnh lùng của Bùi Chính Năm, cô ta đổ hết tội lỗi lên đầu Thẩm
Nam Sơ.
[“Điểm Chán Ghét +100”]
“Thẩm Nam Sơ, muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm. Cô làm
chuyện gì trong lòng cô tự rõ. Chuyện của cô ở Bắc Kinh ai mà chả biết? Đứng
núi này trông núi nọ, bắt cá hai tay, ham hư vinh!”
Lại mắng cô? Hăng máu quá nhỉ? Thẩm Nam Sơ thấy ngứa tay. Thế này thì
không nhịn được rồi.
Bốp! ( ̄ε(# ̄) Khương Thư Ý cảm thấy mặt đau rát. “Thẩm Nam Sơ, cô dám
đánh tôi?” Cô ta không tin nổi nhìn Thẩm Nam Sơ.
“Trượt tay ~~~ Ngại quá cơ!” Nói xong một câu nhẹ bẫng, Thẩm Nam Sơ chìa tay
ra trước mặt Bùi Chính Năm, vẻ mặt tủi thân: “Đau quá”
“Da mặt cô ta sao mà dày thế?” Thái dương Bùi Chính Năm giật giật. Rốt cuộc là
ai mặt dày? Người bị đánh không kêu đau, người đánh lại kêu đau trước.
Nhìn bàn tay hơi đỏ của Thẩm Nam Sơ, rồi nhìn mặt Khương Thư Ý còn chưa kịp
sưng, anh hơi bối rối. Chẳng lẽ đánh đau thật? ・ ・
ࡇ
roi/chuong-50-truot-tay-ngai-qua-cohtml]
Khương Thư Ý thấy mình bị đánh mà Bùi Chính Năm chỉ quan tâm đến thủ
phạm, tức đến mức suýt cắn nát răng. “Đồ hồ ly tinh”
[“Điểm Chán Ghét +100”] [“Điểm Chán Ghét +50”]
Vẫn mắng? Được! Thẩm Nam Sơ lại vung tay. Bốp! Thẩm Nam Sơ: “Ngại quá, lại
trượt tay” Khương Thư Ý: “Con tiện nhân ác độc này” Bốp! Thẩm Nam Sơ:
“Ngại quá, lại lại trượt tay rồi”
Khương Thư Ý ôm mặt đau điếng, mắt phun ra lửa: “Thẩm Nam Sơ, cô cố ý”
Thẩm Nam Sơ nhìn cô ta như nhìn kẻ ngốc: “Giờ mới biết à? Tôi cố ý đấy, hơn
nữa. còn có thể đau hơn nữa cơ!”
Khương Thư Ý tức hộc máu: “Trưởng thôn, Thẩm Nam Sơ đánh người, ông
không quản à?” “Thế tôi quản chuyện cô chửi người trước nhé” Vương Kiến
Quốc mất kiên nhẫn. “Cô không chửi đồng chí Thẩm thì cô ấy có đánh cô
không?” Nếu không phải tại cô ta gây chuyện thì ông đã làm xong việc đồng áng
rồi. Phiền chết đi được. (¬ ^¬! )
Thẩm Nam Sơ cảm thấy nữ chính chắc ở nhà giam quen rồi, vừa ra ngoài không
gây chuyện để vào lại thì không chịu được. Đã thế thì cô giúp một tay.
Thẩm Nam Sơ nghiêm túc nhìn Khương Thư Ý: “Vừa rồi, nếu tôi nghe không
nhầm thì cô là người hô hoán bắt gian đúng không?” “Đúng rồi, chính là thanh
niên trí thức Khương gọi chúng tôi đến” Dân làng nhiệt tình xác nhận.
“Vậy vấn đề là, tại sao cô biết hôm nay nhà tôi có người tằng tịu?” Thẩm Nam Sơ
không bao giờ tự mình chứng minh, cô để người khác làm việc đó. “Cô quan tâm
chuyện nhà họ Bùi như thế, lại còn dụng tâm bày mưu vu oan tôi trộm tình, rốt
cuộc cô có dã tâm gì?”
Dân làng bắt đầu suy ngẫm theo hướng dẫn của Thẩm Nam Sơ. “Đúng thật! Cô
Khương này tốn công tốn sức thế để làm gì?” “Cô ta không xinh bằng đồng chí
Thẩm, hay là ghen ăn tức ở?” “Có khi nào cô ta là đặc vụ, chuyên đi phá hoại
không?”
Đặc vụ? Chuyện này thì nghiêm trọng rồi. Trưởng thôn Vương Kiến Quốc lên
tiếng: “Thanh niên trí thức Khương, hy vọng cô giải thích rõ ràng đầu đuôi sự
việc, nếu không tôi chỉ còn cách đưa cô lên công an”
Lên công an? Sao được chứ? Khương Thư Ý cuống lên. “Chuyện này là tôi vô
tình nghe Tống Thanh Dương nói” Cô ta vừa chối tội vừa bôi đen Thẩm Nam Sơ.
“Hình như anh ta nói giờ này hẹn hò với Thẩm Nam Sơ ở đây. Không tin mọi
người cứ hỏi anh ta, tôi không nói điêu đâu. Chỉ là giờ anh ta ngất rồi chưa tỉnh
thôi”
Định đổ hết tội lên đầu Tống Thanh Dương à? Cậy hắn đang ngất không cãi được
chứ gì? “Để tôi đánh thức thanh niên trí thức Tống” Một người dân tốt bụng
xách chậu nước ngoài cửa tạt thẳng vào mặt Tống Thanh Dương. Đó là chậu
nước Thẩm Nam Sơ rửa đít cho chó tối qua chưa kịp đổ.
Ào ~~~ Mùi khai nồng nặc xộc lên khiến Tống Thanh Dương tỉnh ngay lập tức.
Thấy đông người vây quanh, hắn hoàn hồn: “Tôi. tôi chưa làm gì cả” Giấu đầu
hở đuôi.
“Chưa làm gì mà chạy vào phòng đồng chí Thẩm làm chi?” Vương Kiến Quốc
quát. “Không khai thật thì cút khỏi thôn Vương Gia” Khai thật sao được? Tống
Thanh Dương cắn răng làm liều: “Là. là Thẩm Nam Sơ hẹn tôi đến đây”