Hai người xuống xe, đi đến cửa thôn, từ xa đã thấy một đám trẻ con ồn ào chạy
nhảy, trong đó có mấy đứa là cháu nhà họ Từ.
Từ Đông Thăng gọi một tiếng: “Từ Quốc Hoa, mày trốn học phải không?”
Từ Quốc Hoa quay đầu lại, toét miệng cười: “Chú Ba, thím Ba về rồi!”
Kéo theo cả Từ Quốc Cường, Từ Quyên Quyên và mấy đứa nhỏ khác nhao nhao
chạy tới.
“Oa! Trên tay thím Ba có hai con gà kìa, tối nay chúng ta được ăn thịt gà hả?”
“Ăn thịt gà! Ăn thịt gà!”
Từ Đông Thăng cúi xuống, hỏi lại: “Mày trốn học phải không? Sao lại về nhà sớm
thế này?”
Thằng bé nhìn trái nhìn phải chính là không dám nhìn chú, sờ sờ cái túi vải trên
vai: “A, chú Ba, cháu ngửi thấy mùi quả, có phải chú mang đồ ngon từ nhà thím
Ba về không?”
Từ Đông Thăng nhướng mày, hắn không có đồng hồ, không biết cụ thể mấy giờ,
chỉ định lừa nó một chút, không ngờ thằng nhóc này chột dạ thế, hóa ra trốn học
thật!
Từ Quyên Quyên, Từ Tú Tú là con gái nên tâm lý hơn, thấy trán thím Ba lấm tấm
mồ hôi liền muốn giúp xách đồ.
Lâm Tuệ mệt đứt hơi: “Không cần các cháu giúp đâu, về nhà rồi nói, các cháu
chạy về trước bảo người lớn là bọn thím về rồi, tối nay nấu nhiều cơm chút”
Mấy đứa nhỏ vừa nghe thế là biết có đồ ngon thật, hưng phấn chạy biến về nhà
báo tin.
Thợ xây nghỉ ba ngày, đợi qua lễ Trung Thu ngày kia mới làm tiếp. Mẹ Từ đang
ngồi ở bậc cửa, vừa nhặt rau vừa tán gẫu với hàng xóm.
“Bà nội ơi, chú Ba thím Ba về rồi, bảo tối nay nấu nhiều cơm lên ạ”
Từ Quốc Hoa từ xa đã hét vọng vào nhà, sợ không ai nghe thấy.
“Biết rồi, mày vào bảo mẹ mày ấy, tối nay mẹ mày nấu cơm”
“Vâng” Từ Quốc Hoa nhanh như chớp lao vào nhà, hét với mẹ một câu rồi lại lao
ra.
Mẹ Từ cũng chẳng buồn để ý, ngày nào nó cũng điên điên khùng khùng như thế.
“Thằng ba nhà bà với vợ về nhà hai ngày rồi nhỉ?”
“Ừ, về hôm qua, ở lại một đêm. Gộp cả lại mặt với lễ Trung Thu tặng luôn một
thể”
Mẹ Từ giải thích thêm: “Thằng ba mới xong đám cưới, gần đây lại xây nhà mới,
rồi ăn tết, chờ cất nóc xong lại phải chuẩn bị thu hoạch ngô, việc nọ nối việc kia
bận tối mắt tối mũi. Nhà mẹ đẻ vợ nó ở xa, chỉ có điểm ấy là bất tiện, muốn về
thăm nhà một chuyến đều phải tranh thủ thời gian mà đi”
Thím Vương gật đầu: “Đúng là như thế thật”
Chẳng bao lâu sau, tiếng lũ trẻ ồn ào càng lúc càng lớn.
“Mẹ, thím Vương” Lâm Tuệ chào hỏi trước.
Mẹ Từ đặt rổ rau sang một bên, vội đứng dậy đón lấy hai con gà rừng trên tay cô.
Lông gà vừa dài vừa cứng, lại sặc sỡ, bà trợn tròn mắt: “Ôi chao, gà rừng ở đâu
ra thế này, các con lên núi săn à?”
Bà quay sang nhìn thằng con út đi phía sau càng kinh ngạc hơn: “Mày dọn sạch
nhà mẹ vợ mày về đấy à?”
Thằng ba gánh hai bao tải đồ, trong giỏ của vợ nó không nhìn thấy gì nhưng thấy
cô mệt thế kia chắc cũng nặng lắm.
Từ Đông Thăng vốn ít làm việc nặng, đi cả chặng đường vai đã đỏ ửng lên, vội
vàng đặt gánh xuống.
“Phù —— mệt chết con rồi. Mẹ, mẹ không biết đâu, nhà mẹ vợ con nhiệt tình
quá, cứ bắt bọn con mang về, bảo để cho mọi người nếm thử”
“Thế này thì ngại quá” Mẹ Từ cười híp cả mắt, tay tháo dây buộc: “Là cái gì
thế?”
Lâm Tuệ cũng đặt giỏ xuống, khát nước khô cả họng: “Đều là đồ trồng trên núi,
nghĩ nhà mình bên này ít trồng nên hái một ít mang về ăn ạ”
Mấy đứa trẻ con cũng vây lại, không ngờ toàn là đồ ăn!
“Là quả hồng!”
Mẹ Từ nắn thử, vẫn còn hơi cứng: “Lát nữa lấy chút rượu phun vào ủ, mai là ăn
được”
“A, phải đợi đến mai ạ?” Bọn trẻ thất vọng vô cùng.
Từ Đông Thăng cũng khát nước: “Túi kia là bưởi, nhiều nước lại ngọt, bổ trước
một quả đi”
Mẹ Từ thấy đám nhỏ mắt trông mong chờ đợi: “Chỉ được bổ một quả thôi nhé. Mai
là Trung Thu, cô cả các cháu cũng về ăn cơm, để dành mai ăn tết hẵng ăn”
Lũ trẻ nhảy cẫng lên vui sướng.
Mẹ Từ không quên lấy một quả đưa cho thím Vương: “Bà cầm về nếm thử đi”
Thím Vương tuy rất thèm nhưng hơi ngại: “Thế này ngại chết, mua một quả
bưởi to thế này mất cả hào bạc đấy”
“Cầm đi, hàng xóm bao nhiêu năm, lấy quả bưởi có gì mà ngại”
vat/chuong-11-khong-the-an-tho-thohtml]
Thím Vương cười không khép được miệng: “Được, thế tôi xin. Phải cảm ơn A Tuệ
nhé, chỗ chúng ta đúng là ít trồng cây ăn quả, mấy cây quả dại chưa kịp chín đã
bị người ta vặt trụi rồi”
“Thì đấy. Ơ, đây là cái gì?” Mẹ Từ xách lên một cái túi vải rách.
Từ Đông Thăng lau mồ hôi: “À, đấy là hạt dẻ nhặt trên núi, với lại trong giỏ A Tuệ
có hai con gà rừng nữa, mai hầm ăn luôn thể” Nói xong hắn ôm quả bưởi vào
nhà tìm dao bổ.
Lâm Tuệ cũng xách giỏ vào, mệt quá rồi, không còn sức tán gẫu. Cô tùy tiện bỏ
gà rừng vào chậu thức ăn, sau đó ra sân sau tìm cái chuồng gà trống, bắt thỏ ra
cho uống chút nước.
Mẹ Từ cũng không ở cửa buôn chuyện nữa, chạy vào nhà xem, thấy gà rừng đã
chết thì phải mau đun nước vặt lông ngay.
Thím Vương ôm quả bưởi về nhà, thầm nghĩ người ta cứ bảo nhà vợ thằng ba ở
núi nghèo, nhưng làm người lại rất hào phóng.
“Gà rừng này hơi gầy, không béo bằng gà nhà nuôi” Chị dâu hai Từ xách hai con
gà lên, nhìn có vẻ hơi khô quắt.
Từ Đông Thăng đang cầm dao phay bổ bưởi bên cạnh, nói không mặn không
nhạt: “Không có ai nuôi thì gà béo thế nào được? Thời buổi này, trong miệng có
chút xương mà gặm là tốt lắm rồi”
Chị dâu hai nghẹn lời, lầm bầm: “Chị cũng có nói gì đâu, bênh vợ chằm chặp”
Chị dâu cả Từ cười giảng hòa: “Gà rừng hầm canh bổ lắm đấy”
Mẹ Từ cười ha hả, cao hứng cực kỳ: “Tối nay không kịp rồi, lát nữa ăn cơm xong
rồi vặt lông, tối ninh trong nồi, mai ăn tết uống là vừa đẹp. Một con hầm một con
xào, nhà mình mua thêm con cá nữa là đủ”
Ăn tết Nguyên Đán cũng chưa chắc phong phú bằng Trung Thu năm nay.
Lâm Tuệ không nói gì, lặng lẽ đi xem mấy con thỏ của mình.
“Chú Ba chú Ba, làm đèn lồng bưởi đi!”
“Đèn lồng bưởi! Đèn lồng bưởi!”
“Chậc! Chúng mày ồn chết đi được! Tao không biết làm, đi tìm bố chúng mày
ấy!” Từ Đông Thăng cảm giác bên tai như có cả đàn vịt đang kêu.
“Thế chú đừng bổ hỏng vỏ bưởi nhé”
“Biết rồi, phiền quá, ăn miếng quả cũng ồn ào!”
Từ Đông Thăng khéo tay bổ xong quả bưởi, chia một nửa cho lũ trẻ tự tách múi,
vỏ bưởi được lột ra nguyên vẹn, giống như cái mũ dưa hấu nhỏ đội đầu.
Hắn tự tách hai múi, phần còn lại để trên thớt, ai muốn ăn thì tự lấy.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“A Tuệ, ăn bưởi này”
“Tay em bẩn, chưa ăn được”
Từ Đông Thăng tự mình bóc vỏ lụa sạch sẽ, rồi đi tới nhét vào miệng cô.
Lâm Tuệ ăn miếng bưởi, ngọt lịm.
Vừa rồi lũ trẻ chỉ chú ý đến bưởi, lúc này cũng chạy theo chú Ba, chen chúc trước
chuồng gà.
“Thỏ kìa! Nhiều thỏ quá!”
Mấy bé gái ngồi xổm xuống, vươn tay nhỏ muốn sờ thỏ.
Lâm Tuệ cười bảo: “Thỏ mới về chưa quen, đừng sờ nhiều kẻo chúng nó sợ”
Từ Quốc Hoa hớn hở hỏi: “Thím Ba, tối nay mình có được ăn thịt thỏ không? Hồi
bé cháu ăn một lần rồi, nhưng quên mất mùi vị thế nào rồi”
Từ Quốc Siêu liếm môi, tay cầm hai múi bưởi mẹ vừa bóc cho, nghe anh cả nói
liền tò mò: “Thịt thỏ vị gì ạ? Có ngon không? Cháu chưa được ăn bao giờ”
Thực ra nó cũng ăn rồi, nhưng bé quá nên quên sạch.
Từ Quốc Cường tranh lời: “Ngon lắm ngon lắm, thơm phức!”
Từ Quyên Quyên trừng mắt hét: “Không được ăn thỏ, thỏ đáng yêu thế sao lại ăn
thịt nó?”
Từ Tú Tú cũng không chịu: “Đúng đấy! Ăn thịt gà là được rồi, sao lại đòi ăn thịt
thỏ?”
Giọng Từ Quốc Hoa to hơn tất cả: “Không ăn thịt thì nuôi thỏ làm gì?”
Lâm Tuệ kịp thời ngăn cản cuộc tranh luận của lũ trẻ: “Đừng cãi nhau nữa! Thím
muốn nuôi mấy con thỏ này, tạm thời chưa ăn thịt được, phải đợi nuôi cho thỏ đẻ
nhiều rồi mới cho các cháu ăn”
Mẹ Từ nghe lũ trẻ ồn ào ở sân sau, thò đầu ra xem: “Thỏ gì thế? A Tuệ còn mang
cả thỏ về à?”
Từ Quyên Quyên sợ bà nội cũng muốn làm thịt mấy con thỏ đáng yêu, xua tay rối
rít: “Thím Ba nuôi thỏ, không ăn thịt đâu ạ”
Mẹ Từ nhìn vào chuồng gà, mấy con thỏ này cũng béo đấy, không ăn thịt thì hơi
tiếc. Nhưng đã có gà rừng rồi, không giếc thì thôi vậy.
Lâm Tuệ đuổi khéo bọn trẻ đi: “Hai con gà rừng kia lông đẹp lắm, vặt lông xong
các cháu xin về làm quả cầu mà đá”
Lũ trẻ ngày nào cũng chỉ nhảy ô, trốn tìm, bắn bi, nghe thấy có đồ chơi mới quả
nhiên hứng thú ngay, lập tức quên béng chuyện ăn thịt thỏ.